Tôi hơi muốn hôn cậu.
—— oOo ——
Hàn Thanh Túc nhấc chân câu lấy khuỷu chân y, dùng lực kéo y ngồi xuống trở lại. Lâm Mộc Hàn vươn tay chống đỡ, quỳ một gối xuống sô pha, cách hắn một khoảng, ánh mắt dừng ở khóe miệng ngậm ý cười của hắn.
“Hơi kiêu rồi đấy, bạn Tiểu Hàn.” Hắn nhướng mày, đánh giá gương mặt Lâm Mộc Hàn, ánh mắt không chút che giấu ý vị xâm lược, “Thử xem?”
Lâm Mộc Hàn cúi đầu muốn hôn hắn, lại bị một tập tài liệu bất thình lình xuất hiện ngăn cản.
“Trả lời thẳng thắn nào.” Hắn cầm tài liệu vỗ vỗ gương mặt anh tuấn của Lâm Mộc Hàn.
“Không.” Lâm Mộc Hàn túm tập tài liệu trong tay hắn, ôm cổ hắn thấp giọng nói, “Cho anh nếm thử, lại giống mười năm trước, đến ngày nào đó anh không thấy vui nữa lại một chân đá văng em à?”
“Hàn Thanh Túc, anh mơ đi.” Thanh âm của y lạnh căm, “Cả đời này anh cũng đừng hòng.”
Hàn Thanh Túc chọc chọc eo y, ngả ngớn nói: “Hận tôi đến vậy à?”
Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, nói: “Anh à, em yêu anh, vậy nên em sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào rời xa em. Trước nay cảm giác mới mẻ của anh đều không dài lâu, giẫm lên vết xe đổ sẽ chỉ khiến anh bỏ chạy nhanh hơn.”
Hàn Thanh Túc không tán đồng: “Chẳng qua là cậu có thành kiến với tôi.”
Lâm Mộc Hàn nhếch miệng: “Tóm lại anh đừng hòng tìm người khác nữa, hy vọng xa vời thôi, cả đời này anh chỉ có thể d*ng ch*n ra cho… Ưm!”
“Cục cưng, độc mồm độc miệng cũng phải có chừng mực, cmn còn nói mấy lời lưu manh như vậy là tôi cắt lưỡi cậu đó.” Hàn Thanh Túc bịt kín miệng y, “Ngoan.”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn không chớp mắt, giọng méo mó nghe không rõ: “Nếu có thể khiến anh mãi mãi ở bên cạnh em, cắt lưỡi cũng được, em sẽ học thủ ngữ.”
Hàn Thanh Túc bị y nhìn đến dựng hết lông tơ: “Anh hai à, bình tĩnh chút đi.”
Lâm Mộc Hàn lấy tay hắn ra, được như ý như nguyện hôn người ta: “Em có thể giúp anh kết nối với dự án phía tây, nhưng không miễn phí đâu?”
Hàn Thanh Túc nheo mắt lại: “Cậu có cách gì?”
“Anh có thể cho em cái gì?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
Hàn Thanh Túc lười biếng nói: “Muốn tiền không có, muốn mạng cũng không có, cùng lắm là lấy thân báo đáp thôi.”
Lâm Mộc Hàn có điều ám chỉ mà xoa nhẹ môi hắn. Sắc mặt Hàn Thanh Túc lập tức trở nên vi diệu.
Lâm Mộc Hàn biết tật xấu của hắn, thay bồ nhanh hơn bất kỳ ai, rõ ràng là một tên trăng hoa, thế nhưng vẫn có cái thói sạch sẽ kỳ quái. Người khác dùng miệng hầu hạ hắn thì được, bảo hắn cúi đầu thì còn khó hơn lên trời. Mấy ngày nay y đè hắn xuống giường lăn lộn hết lần này đến lần khác, đại thiếu gia lại chưa chịu mở miệng lần nào.
“Anh à,” Y vừa đe dọa vừa dụ dỗ, “Em chỉ thu một chút thù lao thế này thôi cũng không có gì là quá đáng chứ? Trước đây anh chưa bao giờ nằm dưới, hiện tại không phải đã rất thoải mái sao? Anh, chỉ một lần thôi.”
Mặt Hàn Thanh Túc tái mét: “Đừng hòng.”
“Vậy quên dự án phía tây đi.” Lâm Mộc Hàn nói, “Để Hàn Thanh Nhiên liên hôn với nhà họ Thẩm hay nhà nào khác cũng được, cưới một cô gái mình không yêu, chắp vá cả đời.”
Hàn Thanh Túc giật giật khóe miệng: “Mẹ nó đừng có kích tôi.”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn không nói gì.
Mười phút sau, Lâm Mộc Hàn ngồi trên sô pha văn phòng, nhìn Hàn Thanh Túc xắn tay áo sơ mi, nhíu mày nửa quỳ trước mặt mình, quần tây tạo thành đường cong nhìn cực kỳ đẹp mắt. Đại thiếu gia vì không tình nguyện mà ngũ quan anh tuấn ngất trời có vẻ hung hãn hơn mấy phần.
“Anh, dùng miệng cắn mở khóa kéo.” Y kiên nhẫn dẫn dắt đối phương.
Cái tay Hàn Thanh Túc đặt trên đùi y đột nhiên siết chặt. Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu.
……
Thành thật mà nói, so với những kỹ thuật xuất sắc khác của Hàn đại thiếu gia, kỹ năng này quả thật tệ hết chỗ nói.
Sắc mặt Lâm Mộc Hàn thậm chí hơi vặn vẹo, nhưng so với kỹ thuật đơn thuần, kh*** c*m tâm lý mang đến cho y niềm sung sướng còn sâu sắc hơn, nhất là khi thấy anh của y khuất nhục cong lưng, nửa quỳ trước mặt, hốc mắt vì bị k*ch th*ch mà đỏ bừng, khớp hàm căng chặt, tóc mái trên trán che khuất mặt mày, mu bàn tay vì nhẫn nhịn mà nổi gân xanh. Cái miệng quen thói ngon ngọt dỗ dành kia chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nghèn nghẹn, ánh mắt ngước lên nhìn y như muốn giết người…
Hết thảy đều mang đến cho y sự thỏa mãn lớn lao.
Khi Hàn Thanh Túc muốn đứng dậy, y giơ tay đè hắn lại. Hàn Thanh Túc không kịp phòng bị, sặc một cái, ho đến bả vai run rẩy.
“Anh, không sao chứ?” Lâm Mộc Hàn lập tức buông tay.
Hàn Thanh Túc ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn dính chút dơ bẩn. Ánh mắt hắn sắc bén, cánh môi ửng đỏ mím thành một đường thẳng tắp, nhìn Lâm Mộc Hàn đến mức hô hấp y đông cứng lại. Giây tiếp theo, nắm đấm mang theo kình phong bất thình lình nện thẳng lên mặt y.
Trước mắt Lâm Mộc Hàn tối sầm, tai ong lên, mất mấy giây vẫn chưa thể hoàn hồn. Từ lực đạo chết người này, có thể kết luận anh của y không chỉ không sao, mà còn có thể đập y một trận.
Chờ đến khi y hồi phục tinh thần, trước mắt đã không còn ai, từ nhà vệ sinh của văn phòng truyền ra tiếng nước chảy.
Lâm Mộc Hàn giơ tay lau khóe miệng, quả nhiên toàn là máu. Y thấp giọng cười một chút, lúc sau mới đứng dậy, đến gõ cửa nhà vệ sinh: “Anh ơi, xin lỗi, em không cố ý. Anh?”
Bên trong cánh cửa không có động tĩnh. Y vặn chốt cửa, không mở ra được; y lại đập cửa, đang chuẩn bị giơ chân lên, cửa đột nhiên được người bên trong mở ra. Hàn Thanh Túc đang đánh răng, nhìn y một cái bằng ánh mắt tối tăm, lại quay về chỗ bồn rửa.
“Anh?” Y dè dặt gọi một tiếng.
Hàn Thanh Túc không phản ứng, hắn phun kem đánh răng trong miệng, súc miệng, sau đó lại nặn kem đánh răng ra bàn chải. Sau ba lần nhìn hắn nghiêm túc đánh răng, Lâm Mộc Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa: “Anh ơi, đủ rồi.”
Hàn Thanh Túc cầm bàn chải chỉ vào y: “Mẹ nó cậu đừng có nói chuyện với tôi.”
Lâm Mộc Hàn cười nói: “Anh thật sự chưa từng làm cho ai khác…”
Từ ánh mắt muốn giết người của Hàn Thanh Túc, hẳn là chưa từng. Lâm Mộc Hàn dứt khoát ngậm miệng lại, cầm bản chải đánh răng trong tay hắn, xáp đến cẩn thận hôn khắp một lượt.
“Giờ đã đỡ hơn chưa?” Lâm Mộc Hàn cảm giác như ăn một viên kẹo bạc hà to đùng.
Hàn Thanh Túc ngữ khí cứng nhắc: “Cậu tốt nhất nói được làm được.”
“Dù anh không làm chuyện này, em vẫn sẽ giúp anh.” Lâm Mộc Hàn nắm tay hắn đặt lên mặt mình, “Anh, mặt đau.”
Làn da trong lòng bàn tay hơi nóng lên. Hàn Thanh Túc thấy bộ dạng ấm ức đáng thương này của y không nhịn được mềm lòng, cũng có chút hối hận vì ra tay quá tàn nhẫn, nhưng thằng nhãi này thật sự biết cách khiêu chiến giới hạn của hắn.
“Đáng lắm.” Hàn Thanh Túc tức giận xoa cho y.
Lâm Mộc Hàn nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn, mỉm cười: “Anh ơi, cực kỳ thoải mái.”
“Cút đi.” Hàn Thanh Túc hùng hùng hổ hổ túm y đến tủ lạnh, cầm túi chườm nước đá ấn lên mặt y.
Nhờ đoạn nhạc đệm chen ngang này, dây thần kinh căng chặt của Hàn Thanh Túc cũng thả lỏng một chút, ngược lại muộn màng nhận ra Lâm Mộc Hàn làm trò với hắn.
“Sao không né?” Hắn nhíu mày.
Cú đấm đó tuy nhanh, nhưng với thân thủ của Lâm Mộc Hàn, y hoàn toàn có thể tránh được.
“Thỉnh thoảng đánh nhau có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần.” Lâm Mộc Hàn gối đầu lên đùi hắn, hưởng thụ đãi ngộ được đại thiếu gia đích thân chườm đá, cảm thấy mỹ mãn.
Mục đích đạt được rồi, anh của y cũng không giận lắm, lại không chiến tranh lạnh với y, chỉ ăn một đấm mà thôi, hai đấm cũng không thành vấn đề.
“Cậu gọi đây là đánh nhau?” Hàn Thanh Túc bóp chặt quai hàm y.
“Shttt…” Lâm Mộc Hàn đau đến hít hà một hơi, “Anh, em sai rồi, thật sự biết sai rồi.”
Hàn Thanh Túc đại phát từ bi buông lỏng tay: “Công ty cậu đều ở nước R, nói xem cậu kết nối hạng mục phía tây thế nào?”
Lâm Mộc Hàn thong thả nói: “Em chỉ đồng ý giúp anh chứ không đồng ý nói cho anh nghe làm cách nào, trừ phi…”
Hàn Thanh Túc im lặng chờ y nói tiếp, nghĩ đấm cho y thêm hai cú nữa cũng không phải không được.
“Anh cưới em.” Lâm Mộc Hàn nói.
Hàn Thanh Túc đột nhiên cúi đầu ghé sát xuống, gõ hai cái lên trán y. Lâm Mộc Hàn nghi hoặc nhìn hắn.
“Tôi hơi tò mò, trong đầu cậu rốt cuộc chứa thứ gì.” Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm vào mắt y, “Bé cưng à, cậu…”
Hắn nói nửa chừng đột nhiên im lặng, Lâm Mộc Hàn cũng sững ra ở đó. Ánh mắt hai người giao nhau, chẳng hiểu ra làm sao, nhưng không ai chịu dời mắt.
“Tôi hơi muốn hôn cậu.” Yết hầu Hàn Thanh Túc khẽ nhúc nhích.
Lâm Mộc Hàn nói: “Hôn đi, tùy thích.”
Nói thì nói vậy, nhưng không ai động đậy.
“Cậu đỏ lỗ tai cái gì?”
“Anh cứng rồi.”
Hai người đồng thanh, lại cùng im bặt. Không biết là ai phá ra cười trước.
“Mẹ nó thần kinh.” Hàn Thanh Túc đưa tay che mắt y lại, bàn tay chơi xấu cố tình bịt kín mũi miệng y.
Lâm Mộc Hàn cười kéo tay hắn ra, muốn ngồi dậy. Hàn Thanh Túc dứt khoát đổ ập cả người xuống không cho y nhúc nhích, duỗi tay nhéo tai y: “Bao lớn rồi, hở chút là đỏ tai?”
“Anh à, cổ anh đỏ hết rồi.” Lâm Mộc Hàn không tránh né, đưa tay s* s**ng cổ áo hắn.
“Vớ vẩn, đó là do tôi xóa hình xăm nên da nhạy cảm, da nhạy cảm đều sẽ như vậy.” Hàn Thanh Túc cúi đầu cắn tay y.
“Đúng là nhạy cảm thật.” Lâm Mộc Hàn cười cười, để yên cho hắn cắn.
“… Đệt.” Hàn Thanh Túc giữ chặt cằm y, “Mẹ nó cậu nên đổi tên thành Lâm Con Heo[1].”
——
Thành phố lên đèn, Cố Vạn Thanh lén lút chui vào căn biệt thự ngoại ô của Lâm Mộc Hàn.
Lâm Mộc Hàn đang mặc tạp dề chặt xương sườn, nghe động tĩnh quay đầu lại: “Tới rồi?”
Cố Vạn Thanh nhìn quanh một vòng: “Hàn đại thiếu gia đâu? Bị anh nhốt dưới hầm rồi, hay là nhốt trong căn hộ ở thành phố?”
Lâm Mộc Hàn bổ một dao xuống, sườn heo đứt thành hai đoạn.
“Shttt.” Cố Vạn Thanh cảnh giác lui về sau nửa bước, “Tôi không giúp anh phân xác đâu nhé, tôi là công dân tốt tuân thủ kỷ cương pháp luật.”
“Tập đoàn họ Hàn có nhân viên nhảy lầu tự sát, anh ấy về nhà với Hàn Thanh Nhiên rồi.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Vậy này là làm cho tôi hả?” Cố Vạn Thanh tò mò bước lên một bước.
Lâm Mộc Hàn giơ tay chặt xuống: “Anh ấy nói muốn ăn sườn heo chua ngọt, chút nữa tôi mang cho anh ấy ăn khuya.”
Cố Vạn Thanh: “…”
Lâm Mộc Hàn thuần thục chặt xương sườn thành những khúc đều nhau, Cố Vạn Thanh ê răng nói: “Không phải chứ, đầu bếp ở thành phố A tuyệt chủng rồi, hay là Thanh Sâm sắp phá sản rồi? Anh còn một đống việc không làm, ở đây làm bữa khuya cho đại thiếu gia nhà khác?”
“Anh ấy chỉ thích ăn món tôi làm.” Lâm Mộc Hàn cười nói, “Có vấn đề gì à?”
“Không… vấn đề gì.” Cố Vạn Thanh vỗ tay, “Chúc mừng nha sếp, anh hoàn toàn bị họ Hàn kia câu hồn đoạt phách rồi, thành công gia nhập hàng ngũ yêu đến lú đầu. Cỏ dại ở thành phố A và Vu Thành gộp lại cũng không đủ lấp hố cho anh.”
Lâm Mộc Hàn cười lạnh một tiếng: “Cho cậu ba ngày, trồng cỏ dại vào tất cả dải xanh ở thành phố A cho tôi.”
Cố Vạn Thanh hít hà một hơi, nghi hoặc nhìn y: “Lâm à, anh bị Hàn Thanh Túc đá hỏng đầu óc rồi, hay chỉ đơn thuần là tâm trạng vui vẻ vậy?”
Nhưng cậu ta nhìn vết bầm tím trên khóe miệng Lâm Mộc Hàn, thấy không thể nào là tâm trạng vui vẻ được.
“Tâm trạng vui vẻ.” Lâm Mộc Hàn vừa nấu ăn vừa nói, “Tôi gọi cơm hộp cho cậu, đợi chút vừa ăn vừa nói.”
“Ý là tôi lặn lội chạy ba quãng đồng tới đây hội báo quân tình, ngài không cho một miếng thịt nào à?” Cố Vạn Thanh sốc nặng.
“Không kịp, món này tốn thời gian lắm.” Lâm Mộc Hàn qua loa nói.
Nửa tiếng sau, từ nhà bếp tỏa ra hương thơm lừng, Cố Vạn Thanh nhìn hộp cơm trên bàn mà thở dài, nhận mệnh lùa cơm.
“Sở Cảnh Nguyên đồng ý hợp tác với chúng ta rồi.” Cậu nói, “Nhưng hắn cũng có điều kiện, hắn muốn vào Thanh Sâm.”
“Sao cơ, Thẩm Tri Trọng không cho hắn chức phó tổng nào à?” Lâm Mộc Hàn ăn một miếng, buông đũa.
“Cho thì cho, nhưng con cáo già Thẩm Tri Trọng đó có thể cho hắn thứ gì ra hồn chứ, huống hồ bên họ Thẩm phức tạp hơn họ Hàn nhiều, chướng khí mù mịt. Hắn đã hai lần phản bội, vào đó có thể nói là đi bước nào khó bước đó.” Cố Vạn Thanh nói, “Còn Thanh Sâm không phải công ty gia đình, đãi ngộ rõ ràng, lương thưởng minh bạch, có cơ hội thăng tiến, hắn đâu có ngốc.”
“Nhưng có chuyện này, anh chịu để hắn vào Thanh Sâm thật à?” Cố Vạn Thanh có chút khó hiểu, “Cho tiền, cho việc, cho tài nguyên, hắn không chỉ là bạn trai cũ của Hàn Thanh Túc, mà còn từng là vị hôn phu, anh không đì chết hắn thì thật có lỗi với số tiền anh đập vào họ Hàn.”
“Cứ để hắn kiếm tiền về cho tôi trước đã.” Lâm Mộc Hàn không thèm nhấc mí mắt một cái.
“Sếp Lâm, nhìn xa trông rộng.” Cố Vạn Thanh dựng ngón cái với y, “Xem tầm nhìn của ngài này, cởi mở thoáng đãng, phải học theo mới được.”
“Tôi muốn hắn không xu dính túi lăn khỏi thành phố A, tốt nhất là chết rũ ngoài đường.” Lâm Mộc Hàn ôn hòa nói.
“Xem như tôi chưa nói gì.” Cố Vạn Thanh cúi đầu lùa cơm trắng.
Lâm Mộc Hàn không có hứng thú gì với cơm hộp, hỏi: “Tìm được Mặc Vân Huyên chưa?”
“Vốn dĩ Cố An cho người canh chừng anh ta, chờ anh ta đến nước I là hốt liền, kết quả tên đó thừa lúc nối chuyến mà bỏ chạy.” Cố Vạn Thanh nói, “Đã phái người đi tìm rồi, nhưng sẽ tốn thời gian. Nếu suy đoán của anh đúng, việc này chắc hẳn là do kẻ đứng sau vụ tai nạn của Hàn Hiên ra tay. Hoặc là Sở Cảnh Nguyên, hoặc là Tần Phù, nhưng có vẻ hơi quá sức Sở Cảnh Nguyên.”
“Gia đình Mã Duệ thì sao?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
“Không tra ra được cái gì. Ba mẹ đều ở nông thôn, không đau không bệnh, gã cũng không có người yêu, trong tài khoản không có khoản thu nào đáng kể. Gã suýt thì được lên chức phó giám đốc bộ phận Tiếp thị, nhưng Hàn đại thiếu gia nhảy dù, thế là hết đường.” Cố Vạn Thanh nói, “Hiện tại trên mạng đang sục sôi, hầu hết là chửi bới nhà họ Hàn. Mấy chuyện về Hàn Thanh Túc cũng bị đào ra, bảo đại thiếu gia ít xem di động thôi. Tôi đã cho người đè chuyện này xuống rồi.”
“Tóm lại tình hình không lạc quan lắm.” Cố Vạn Thanh nói, “Nếu chúng ta kiên nhẫn một chút, chờ đến giờ mới mua cổ phần của đại thiếu gia, tối thiểu cũng giảm được thêm 30%.”
Lâm Mộc Hàn im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Bây giờ liên hệ với Hàn Văn và Hàn Vận, xem có thể cạy được bao nhiêu từ tay bọn họ. Hàn Thanh Túc muốn chen chân vào hạng mục phía tây.”
“Đại thiếu gia nghĩ quẩn vậy sao?” Cố Vạn Thanh nhíu mày.
“Anh ấy muốn thuận nước đẩy thuyền, kích Tần Phù một phen, có lợi cho chúng ta.” Lâm Mộc Hàn nói, “Chờ bọn họ chết chùm trong đó, họ Hàn cũng hết đường xoay chuyển.”
Cố Vạn Thanh gật gù: “Chút nữa tôi cho người sắp xếp, bảo công ty bên nước R cử người sang đây.”
“Tìm người lanh lợi chút.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Hiểu mà, bộ phim gián điệp này của chúng ta toàn mời diễn viên kỳ cựu.” Cố Vạn Thanh nói, “Đạo diễn Lâm, tôi là nam phụ, anh phải trả cát-xê cao đấy.”
“Chờ tôi kết hôn xong sẽ phát lì xì cho.” Lâm Mộc Hàn nghiêm túc nói.
“Sếp Lâm thật hào phóng.” Cố Vạn Thanh tiếp tục nói, “Còn cái dự án Sâm Nguyên chúng ta đang thúc đẩy… Ế, đi đâu đó?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Sườn xong rồi, tôi mang cho anh ấy. Chuyện Sâm Nguyên gửi mail nói sau đi.”
Cố Vạn Thanh nhìn y thuần thục cho thức ăn vào hộp, cởi tạp dề, lấy chìa khóa xe, một chuỗi động tác liền mạch lưu loát, lòng đau như cắt: “Quý phi nương nương, sắc che mờ mắt, ngài thế này có hơi quá rồi.”
Lâm Mộc Hàn xách hộp thức ăn, chỉ chỉ cái bàn: “Dọn dẹp sạch sẽ, tiện tay lau nhà luôn đi.”
“Tôi đường đường là phó tổng tập đoàn Thanh Sâm, anh bảo tôi lau nhà? Mơ đi!” Cố Vạn Thanh gào lên.
“Chai rượu trên quầy cho cậu.”
“Dạ vâng, ông chủ, sẽ lau sạch bong không còn một cọng tóc. Ngài mau đi đi, đừng để bà chủ chờ lâu.” Phó tổng Cố co được dãn được, nhìn bóng Lâm Mộc Hàn rời đi, “Cho gửi lời thăm hỏi đến bà chủ nha.”
Nửa tiếng sau, “bà chủ” ngồi trước bàn ăn, cắn khúc sườn chua ngọt vẫn còn ấm nóng.
“Thế nào?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
Hàn Thanh Túc đáp: “Cũng được.”
Lâm Mộc Hàn bày cơm ra cho hắn: “Ăn với cơm đi. Anh uống rượu à?”
“Uống với em tôi một chút.” Hàn Thanh Túc nói, “Không nhiều.”
Hắn đưa miếng sườn đến bên miệng Lâm Mộc Hàn: “Nếm thử.”
Lâm Mộc Hàn thuận theo cắn một miếng: “Hình như hơi ngọt quá.”
“Tôi thấy vừa.” Hàn Thanh Túc nuốt phần còn lại vào bụng.
“Em trai anh đâu?” Lâm Mộc Hàn thấy hắn ăn ngon lành, đẩy hết đồ ăn đến trước mặt hắn.
“Đang họp trong thư phòng.” Hàn Thanh Túc nói, “Quát tháo người ta, rống đến lỗ tai tôi phát đau.”
“Bộ phận Truyền thông nhà anh chẳng ra làm sao.” Lâm Mộc Hàn nói, “Đừng đọc bình luận trên mạng.”
“Không có thời gian đọc.” Hàn Thanh Túc cắm đầu ăn hết nguyên hộp sườn, thỏa mãn vỗ bụng, dưới bàn ăn đá đá cẳng chân y.
Lâm Mộc Hàn hỏi: “Tối nay anh cũng phải họp à?”
“Không họp.” Hàn Thanh Túc đáp.
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn hồi lâu: “Vậy em…”
“Tôi tiễn cậu.” Hàn Thanh Túc đứng dậy, “Chạy xe cẩn thận nhé.”
“Anh.” Lâm Mộc Hàn có chút ấm ức nhìn hắn.
“Biết tôi lục ra bao nhiêu cái camera trong phòng không?” Hàn Thanh Túc ngoài cười trong không cười, “Có kẻ b**n th** đến mức giấu cả trong ổ điện phòng tắm của tôi, Hàn Thanh Nhiên suýt nổi điên, nó mà thấy cậu là ăn tươi nuốt sống luôn đó tin không?”
Lâm Mộc Hàn vừa định mở miệng, trên lầu hai truyền đến giọng Hàn Thanh Nhiên: “Anh, làm gì ở dưới vậy?”
“Không có gì, gọi cơm hộp ấy mà.” Hàn Thanh Túc gân cổ trả lời, túm cánh tay Lâm Mộc Hàn cùng hộp cơm đẩy ra ngoài cửa, còn tranh thủ câu cổ y hôn chóc một cái.
Cửa đóng sầm lại trước mặt y.
Lâm Mộc Hàn xoa mũi, bên miệng vẫn còn vị chua ngọt nhàn nhạt, không nhịn được cười cười một cái, sau đó mới xách hộp cơm rời đi.
Bên trong cánh cửa, Hàn Thanh Nhiên nghi hoặc nhìn chằm chằm Hàn Thanh Túc: “Anh, cơm hộp đâu?”
“Ăn rồi.” Hàn Thanh Túc vỗ vỗ bụng, “Sườn heo xào chua ngọt.”
“Hộp cơm đâu?” Hàn Thanh Nhiên nhướng mày.
“Rác bỏ ngoài cửa.” Hàn Thanh Túc mặt không đổi sắc.
Hàn Thanh Nhiên duỗi tay muốn mở cửa, bị Hàn Thanh Túc ngăn lại.
“Từ nhỏ đến lớn em có thấy anh đi đổ rác bao giờ đâu.” Hàn Thanh Nhiên nói.
“Gian khổ cuộc đời nuôi ta lớn.” Hàn Thanh Túc nghiêm túc nói.
“Anh à, anh tỉnh táo lại đi, Lâm Mộc Hàn là một tên b**n th** u ám, tâm lý méo mó, anh đừng có dây dưa mập mờ với anh ta nữa.” Hàn Thanh Nhiên đau đầu nói, “Bây giờ chia tay vẫn còn kịp. Loại người này bất chấp hậu quả, chuyện gì cũng dám làm.”
Hàn Thanh Túc l**m hạt mè bên khóe miệng, cười nói: “Chơi thêm vài ngày, cũng thú vị lắm.”
[1] Raw là Lâm Tiểu Hoàng, tiểu hoàng (小黄) trong tiểu hoàng văn/tiểu hoàng phiến là truyện H/phim đen ấy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.