🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chú Lâm, mau lên xe.

—— oOo ——

Chớp mắt đã đến Tết Dương lịch.

Chiếc xe buýt lắc lư chạy vào núi, lớp kính cửa sổ phủ hơi nước mờ mịt. Lâm Mộc Hàn lau đi lớp sương, rừng núi nâu xám bên ngoài hiện ra hoang vu và lạnh lẽo đến lạ.

Hàn Thanh Túc đang gối đầu lên vai y, ngủ đến không biết trời trăng gì, đôi chân dài co quắp trong không gian chật hẹp, nom đến là tội nghiệp.

“Anh ơi, dậy đi, sắp đến rồi.” Lâm Mộc Hàn kéo khăn quàng trên cằm hắn ra một chút, “Anh.”

Hàn Thanh Túc nhíu mày, ngái ngủ mở mắt nhìn y: “Đến rồi à?”

“Sắp rồi.” Lâm Mộc Hàn bóp nhẹ lòng bàn tay hắn.

Mười phút sau, hai người xuống xe buýt. Sắc trời chạng vạng u ám đổ sập xuống, dãy núi chạy dài xung quanh trông hết sức nặng nề. Bắt đầu có tuyết rơi, gió lạnh luồn thẳng vào cổ khiến Hàn Thanh Túc đông cứng đến hắt hơi một cái.

“Bảo anh mặc áo lông, anh sống chết không chịu mặc.” Lâm Mộc Hàn siết khăn quàng cổ chặt thêm một vòng cho hắn.

Ban đầu Hàn đại thiếu gia chỉ mặc một chiếc áo khoác dài, áo sơ mi mỏng đến nỗi có thể nhìn rõ cơ bắp trên cánh tay. Lâm Mộc Hàn phải ép hắn mặc thêm một chiếc áo len cashmere, quá trình này chẳng khác gì tắm cho con Alaska nhà Cố Vạn Thanh, chó thì giận điên lên, còn y thì bị chó chọc tức đến bốc khói.

“Ai da, không lạnh xíu nào.” Hàn Thanh Túc mặc áo khoác đen, phong độ ngời ngời hắt hơi thêm cái nữa.

“Đông chết anh đi.” Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc, đi về phía trước.

Hàn Thanh Túc dùng bả vai huých y: “Lâm bé yêu, hết yêu rồi sao? Không phải nên nhanh chóng cởi áo lông của cậu ra cho tôi à? Gọi chồng một tiếng đi tôi còn miễn cưỡng mặc vào.”

Lâm Mộc Hàn cười lạnh một tiếng: “Anh mơ đi.”

Hàn Thanh Túc thở dài: “Vốn định nhân dịp nghỉ ngơi dẫn cậu đi chơi, sao cuối cùng lại lưu lạc đến vùng núi này? Nơi này nhìn cứ như cái xứ chim không thèm ỉa ấy, cậu chắc chắn là mình không đi nhầm chứ?”

Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng qua định vị trên di động: “Hẳn là không nhầm.”

Chuyện của Mã Duệ, cảnh sát xác định là tự sát, nhưng gã nhảy lầu ngay tại tòa nhà của tập đoàn họ Hàn. Họ Hàn vì lý do nhân đạo vẫn bồi thường một khoản lớn, nhưng không ai đến nhận. Sau nhiều lần tìm kiếm mới liên lạc được với ba mẹ Mã Duệ, nhưng bọn họ vô cùng kích động, không thể nói rõ qua điện thoại, cuối cùng công ty quyết định cử người đến quê nhà Mã Duệ. Cái chuyện tốn công vô ích này chẳng ai muốn đụng vào, cuối cùng Hàn Thanh Túc túm Lâm Mộc Hàn đi cùng. Nhưng Lâm Mộc Hàn cho rằng khả năng tìm được manh mối từ nơi này là rất mong manh.

Bọn họ trước hết ngồi máy bay đến thành phố, Hàn Thanh Túc muốn thuê xe chạy vào núi, nhưng Lâm Mộc Hàn cân nhắc an toàn, cự tuyệt đề nghị của hắn. Hai người ngồi xe buýt mấy tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới vào được trong núi trước khi trời tối.

“Nơi này cách thôn của Mã Duệ ba cây số.” Lâm Mộc Hàn nhìn bản đồ, “Đi thôi.”

Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Đi bộ?”

“Vận động cho ấm.” Lâm Mộc Hàn đeo ba lô du lịch, thấy cái mũi hắn đã lạnh đến đỏ bừng.

Hàn Thanh Túc phong độ đầy mình bước về phía trước.

“Bên này.” Lâm Mộc Hàn chỉ về hướng ngược lại.

Hàn Thanh Túc quay đầu, lập tức bị gió lạnh trước mặt thổi thành kiểu tóc vuốt ngược, lộ ra mép tóc hoàn hảo. Hắn vuốt tóc một cái: “Anh cậu mà gia nhập showbiz, tối thiểu cũng lên đến đỉnh chóp.”

“Anh à, bỏ qua chuyện đỉnh chóp bình thường số tuổi hàng chục chỉ có một hai, riêng đống phốt của anh cũng đủ cho anh chết chìm trong nước bọt rồi.” Lâm Mộc Hàn thở dài.

Hàn Thanh Túc nhướng mày không phục.

“Phốt của anh toàn là thật.” Lâm Mộc Hàn một kích mất mạng.

Hàn Thanh Túc: “Nhân vô thập toàn, tôi đã đủ xuất sắc rồi, không có mắt nhìn.”

Lâm Mộc Hàn thở dài, lấy một chiếc áo khoác chống gió ra ném cho hắn: “Mặc cái này, vẫn đẹp trai.”

Hàn Thanh Túc có chút ngạc nhiên nhìn y: “Thật chu đáo.”

Lâm Mộc Hàn nhàn nhạt nói: “Đến tuổi trung niên rồi, chú ý giữ gìn.”

Hàn Thanh Túc nghe vậy hứng thú bừng bừng, câu lấy cổ y: “Cục cưng, gọi ‘chú’ nghe miếng nào.”

Lâm Mộc Hàn: “…”

Hàn Thanh Túc cuối cùng vẫn không chống chọi được với gió lạnh thấu xương gào thét, thay đồ xong cả người như sống lại. Sắc trời càng lúc càng tối, hắn bắt đầu kể chuyện ma cho Lâm Mộc Hàn nghe: “Ngày xửa ngày xưa có một em bé tên Lâm Hàn Hàn. Một ngày nọ, em một mình vào rừng đốn củi…”

Lâm Mộc Hàn câu được câu chăng mà nghe, Hàn Thanh Túc cái miệng không kéo da non: “… Dần dần, Lâm Hàn Hàn nghe thấy tiếng bước chân của một người khác. Trong lòng nghi hoặc, em nhìn về phía anh chồng Hàn Túc Túc, tiếng bước chân lạ lẫm kia càng lúc càng gần, đột nhiên, có người chụp lấy vai em… ĐẬU MÁ!”

Đột nhiên có người chụp lấy vai hắn từ phía sau, Hàn Thanh Túc sợ đến mức rú lên một tiếng. Lâm Mộc Hàn lanh mắt lẹ tay kéo hắn đến cạnh mình, cảnh giác nhìn người mới tới.

Đối phương là một thanh niên chừng hai mươi mấy, gầy như que củi, mắt hơi lồi ra, trong miệng ú ớ nói gì đó, sau đó dùng thủ ngữ với bọn họ, chỉ về một ngọn núi phía xa.

Hàn Thanh Túc sợ tới hồn bay phách lạc, Lâm Mộc Hàn cũng bị sự xuất hiện đột ngột của người này dọa ra một thân mồ hôi lạnh… Đương nhiên, đây chủ yếu là vì cái câu chuyện ma đầy tâm huyết của Hàn Thanh Túc.

Người nọ thấy hai người bọn họ không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, vỗ đầu một chút, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại phím bấm kiểu cũ, bấm một hàng chữ, đưa đến trước mặt hai người.

“Cậu biết Mã Duệ?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

Đối phương gật mạnh đầu, lại đánh chữ:

Lâm Mộc Hàn và Hàn Thanh Túc liếc nhìn nhau một cái. Trời càng lúc càng tối, xung quanh đều là rừng núi, quay trở lại thị trấn gần nhất cũng không phải ý hay.

“Sao đường lại hư?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

Người kia đánh chữ:

Cuối cùng, Lâm Mộc Hàn và Hàn Thanh Túc vẫn đi theo đối phương. Thứ nhất, phương hướng không sai; thứ hai, thể chất của đối phương không có sức uy h**p đáng kể. Hàn Thanh Túc đi tới, Lâm Mộc Hàn nhét vào tay hắn một con dao nặng trịch, bọc da thuộc, sờ vào là biết hàng xịn. Hắn quay đầu nhìn Lâm Mộc Hàn.

Lâm Mộc Hàn thấp giọng nói: “Trong túi còn cặp baton.

Hàn Thanh Túc có chút ngạc nhiên: “Cậu nghiêm túc à?”

“Phòng khi cần.” Lâm Mộc Hàn trầm giọng đáp.

Hàn Thanh Túc hài hước nói: “Dân giang hồ hả, anh Lâm?”

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái: “Không phải.”

Cũng may, con đường tuy hơi khó đi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đến được thôn. Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 8 giờ tối. Thanh niên câm kia cầm đèn pin dẫn bọn họ đi xuyên qua con đường đất lầy lội của thôn trang, vào căn nhà ở rìa ngoài cùng.

Tấm ván gỗ trên cửa dán câu đối đã phai màu, nhà cửa xập xệ. Dưới ánh đèn ngoài hiên có một ông lão mặc áo bông dày đứng lặng lẽ nhìn họ một lúc lâu: “Các cậu là lãnh đạo của Mã Duệ phải không? Vào đi.”

Thanh niên câm cũng theo vào. Trong sân đã phủ một lớp tuyết mỏng, giữa sân là ngôi nhà gạch, bên cạnh là căn nhà đất cũ kỹ trông như đã có tuổi đời hàng chục năm. Trong phòng đang đốt lò sưởi, một bà lão khoảng sáu bảy mươi tuổi ngồi bên cạnh. Thấy họ bước vào, đôi mắt sưng đỏ của bà lại ch** n**c mắt.

“Ngồi đi.” Mã Quốc Tường chỉ vào sô pha, ý bảo bọn họ ngồi đó.

Không có cảnh khóc lóc thảm thiết hay chất vấn gay gắt như trong tưởng tượng. Lâm Mộc Hàn đánh giá xung quanh một lượt, Hàn Thanh Túc bên cạnh mở miệng nói: “Hai bác, Mã Duệ là nhân viên công ty bọn cháu, bọn cháu rất lấy làm tiếc về những gì đã xảy ra với cậu ấy…”

Hắn nói một hồi, đối phương cũng chẳng phản ứng bao nhiêu.

“Hiện tại di thể của Mã Duệ vẫn còn trong nhà xác bệnh viện.” Lâm Mộc Hàn nói, “Hai bác…”

“Từ lúc nó đậu đại học rời đi đến giờ chưa bao giờ trở về.” Mã Quốc Tường mở miệng, thanh âm khàn khàn, “Khoảng thời gian trước, lần đầu tiên nó gọi điện cho bọn tôi là đòi tiền mua nhà, vừa mở miệng là mấy chục vạn. Bọn tôi sống hơn nửa đời, tích cóp được có mấy vạn, đào đâu ra số tiền đó cho nó.”

“Bình thường anh ta không gửi tiền cho hai bác sao?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

Mã Quốc Tường lắc đầu: “Một cuộc điện thoại còn không có, cứ như bọn tôi chưa từng nuôi đứa con này. Nó còn bảo bọn tôi gả em gái lấy tiền, em nó chỉ mới học cấp hai.”

“Thứ súc sinh, chết đáng đời!” Người đàn bà ngồi trước bếp lò vừa khóc vừa mắng một tiếng, che mặt sụt sịt mũi.

Thanh niên câm kia quay sang vỗ vai bà, đưa khăn cho bà lau nước mắt.

“Chúng tôi chừng này tuổi, không xuống núi nổi nữa.” Mã Quốc Tường nhìn bọn họ, “Các vị giúp chúng tôi xử lý đi, chôn đại ở đâu cũng được, cần bao nhiêu tiền tôi gửi.”

Ông ta đứng dậy đi lấy tiền.

“Bác hiểu lầm rồi.” Hàn Thanh Túc ngăn ông ta lại, “Chuyện của Mã Duệ xảy ra ở công ty bọn cháu, tuy cậu ta tự sát, nhưng bọn cháu cũng có một phần trách nhiệm. Đây là chút lòng thành của công ty gửi người nhà Mã Duệ…”

Hắn đặt xuống một tấm thẻ ngân hàng.

“Trong này có bảy mươi sáu vạn.” Hàn Thanh Túc nói, “Ngoài ra, Mã Duệ còn phần tài sản riêng và một căn hộ ở thành phố A, nếu hai bác không tiện đi, có thể nhờ người thân hoặc ai đó tin tưởng được đến xử lý.”

“Bảy mươi sáu vạn?” Mã Quốc Tường sửng sốt.

Người phụ nữ bên cạnh rốt cuộc không nhịn được, đau lòng khóc thành tiếng: “Người không còn, tiền thì có ích gì, thứ bất hiếu… thứ không có lương tâm này…”

Trên đường trở về, hai người đều có chút trầm mặc.

“Xem ra mấy người Mã Quốc Tường cũng không biết gì.” Lâm Mộc Hàn nói, “Nhưng theo mốc thời gian Mã Quốc Tường nói, khi đó Mã Duệ đã chia tay với Trần Đồng Hàm, chia tay rồi sao còn gấp gáp đòi mua nhà như vậy?”

Hàn Thanh Túc lắc đầu, nói: “Kỳ nghỉ còn một ngày rưỡi, tiện đường về Vu Thành đi.”

“Về Vu Thành?” Lâm Mộc Hàn nghi hoặc nhìn hắn.

“Đương nhiên là phải cùng cậu đón năm mới cho đàng hoàng rồi.” Hàn Thanh Túc duỗi người, “Chúng ta tranh thủ từng giây, đắm chìm trong bể tình.”

“Trở về chỉ ở được một đêm.” Lâm Mộc Hàn nói.

“Một đêm còn chưa đủ?” Hàn Thanh Túc liếc mắt đánh giá y từ trên xuống dưới một lượt, “Chú Lâm à, tuổi cao sức yếu cũng bình thường, chú thật sự không được thì để tôi.”

Ánh mắt Lâm Mộc Hàn tối đi.

Mấy tiếng sau, hai người cùng đáp xuống Vu Thành. Vừa ra khỏi sân bay, một chiếc xe van dừng trước mặt bọn họ, cửa mở xoạch ra, một đám đàn ông nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Hàn, mau lên đây!”

“Anh Hàn!” Kỷ Gia Hạo từ trên xe nhảy xuống ôm cổ Hàn Thanh Túc, “Anh vừa nói muốn khao, lão Chu lão Lưu đều lập tức có mặt!”

Hàn Thanh Túc sang sảng nói: “Thế mới là anh em chúng ta. Hôm nay mấy ông anh phải uống thả giàn nhá.”

Hắn ôm vai bá cổ Kỷ Gia Hạo lên chiếc xe van, chui vào giữa đám người vui vẻ vẫy tay với Lâm Mộc Hàn: “Chú Lâm, mau lên xe.”

Lâm Mộc Hàn: “…”

Đồ lừa đảo.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.