Chú Lâm, mau lên xe. —— oOo —— Chớp mắt đã đến Tết Dương lịch. Chiếc xe buýt lắc lư chạy vào núi, lớp kính cửa sổ phủ hơi nước mờ mịt. Lâm Mộc Hàn lau đi lớp sương, rừng núi nâu xám bên ngoài hiện ra hoang vu và lạnh lẽo đến lạ. Hàn Thanh Túc đang gối đầu lên vai y, ngủ đến không biết trời trăng gì, đôi chân dài co quắp trong không gian chật hẹp, nom đến là tội nghiệp. “Anh ơi, dậy đi, sắp đến rồi.” Lâm Mộc Hàn kéo khăn quàng trên cằm hắn ra một chút, “Anh.” Hàn Thanh Túc nhíu mày, ngái ngủ mở mắt nhìn y: “Đến rồi à?” “Sắp rồi.” Lâm Mộc Hàn bóp nhẹ lòng bàn tay hắn. Mười phút sau, hai người xuống xe buýt. Sắc trời chạng vạng u ám đổ sập xuống, dãy núi chạy dài xung quanh trông hết sức nặng nề. Bắt đầu có tuyết rơi, gió lạnh luồn thẳng vào cổ khiến Hàn Thanh Túc đông cứng đến hắt hơi một cái. “Bảo anh mặc áo lông, anh sống chết không chịu mặc.” Lâm Mộc Hàn siết khăn quàng cổ chặt thêm một vòng cho hắn. Ban đầu Hàn đại thiếu gia chỉ mặc một chiếc áo khoác dài, áo sơ mi mỏng đến nỗi có thể nhìn rõ cơ bắp trên cánh tay. Lâm Mộc Hàn phải ép hắn mặc thêm một chiếc áo len cashmere, quá trình này chẳng khác gì tắm cho con Alaska nhà Cố Vạn Thanh, chó thì giận điên lên, còn y thì bị chó chọc tức đến bốc khói. “Ai da, không lạnh xíu nào.” Hàn Thanh Túc mặc áo khoác đen, phong độ ngời ngời hắt hơi thêm cái nữa. “Đông chết anh đi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920316/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.