Hàn Thanh Túc, anh có phải đàn ông không vậy?
—— oOo ——
Đèn phòng giải phẫu bật sáng, Hàn Thanh Túc dựa vào tường nhìn chằm chằm mấy chữ “đang phẫu thuật” trên đó, đầu óc có chút rối loạn. Bên cạnh có hai cảnh sát, Lâm Húc Minh đứng bên ngoài, Lâm Hưng Học và Trang Linh sắc mặt nặng nề, không nói một lời.
Vừa rồi phải ký tên phẫu thuật, Hàn Thanh Túc mới phát hiện mình không có tư cách, cuối cùng là Lâm Húc Minh ký thay. Lâm Húc Minh không ngừng hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người suýt thì đánh nhau, phải nhờ đến cảnh sát bên cạnh kéo ra. Hàn Thanh Túc mượn điện thoại gọi vài cuộc mới không bị cảnh sát dẫn đi lấy lời khai. Cho đến khi ca phẫu thuật kết thúc, cổ tay hắn truyền đến cơn đau thấu tim.
Lâm Mộc Hàn ra tay quá nhanh, hắn ngoài bị một đạp ban đầu với phải phá cửa, cơ bản không có thương tích gì. Nhưng Lâm Mộc Hàn liều mạng đánh với tên kia, còn bị ăn một dao. Đối phương nhắm vào hắn, rõ ràng muốn lấy mạng hắn cho bằng được, nếu không phải vì bảo vệ hắn, Lâm Mộc Hàn đã không liều mạng đến vậy… Hàn Thanh Túc bực bội lau mặt một cái, lúc này mới phát hiện trên tay toàn là máu.
Lâm Mộc Hàn được đẩy ra, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, nhưng ngực còn phập phồng.
Không chết.
Hàn Thanh Túc nhẹ nhàng thở phào, không kịp nghe bác sĩ nói gì đã đi theo Lâm Mộc Hàn vào phòng bệnh. Không phải phòng chăm sóc đặc biệt, chứng tỏ tình trạng vẫn ổn. Hàn Thanh Túc ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm y chốc lát, thấy Lâm Húc Minh đưa Lâm Hưng Học và Trang Linh vào.
“Anh ra đây.” Lâm Húc Minh liếc nhìn hắn một cái.
Hàn Thanh Túc đẩy cửa đi ra, bên ngoài cảnh sát vẫn chưa rời đi. Lâm Húc Minh nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tiểu Hàn bị thương nặng như vậy?”
“Cậu ấy bị tôi vạ lây.” Hàn Thanh Túc nghe thấy giọng điệu hỏi tội của anh ta, vô cớ cảm thấy bực bội.
“Hàn Thanh Túc, sau này tránh xa em tôi một chút được không? Em ấy còn cả tương lai phía trước. Anh thì sao? Ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng, chỉ biết phá của, hơn ba mươi tuổi đầu không nên cơm cháo gì, ở bên cạnh em ấy không thấy xấu hổ à?” Lâm Húc Minh trầm giọng nói, “Anh đã làm tổn thương em ấy một lần rồi, chẳng lẽ nhất quyết muốn tổn thương thêm lần nữa!?”
Hàn Thanh Túc nghe vậy cười khẩy một tiếng: “Là Lâm Mộc Hàn mặt dày mày dạn bám riết lấy tôi. Câu này đừng nói với tôi, đi mà nói với đứa em trai quý báu của anh ấy.”
Lâm Húc Minh nhíu mày: “Em ấy như bây giờ, anh không thấy áy náy chút nào à?”
“Sao hả, tôi áy náy thế nào cũng phải trưng ra à?” Hàn Thanh Túc cười nói, “Anh nghĩ anh là ai?”
“Hàn Thanh Túc, anh mà thật sự cảm thấy áy náy thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tiểu Hàn nữa. Em ấy vất vả lắm mới quên được anh.” Lâm Húc Minh nói, “Anh muốn tìm loại đàn ông nào chẳng được, buông tha cho em ấy đi.”
“Chậc.” Hàn Thanh Túc khó chịu nhíu mày, “Mẹ nó anh là cái thá gì, tôi thích chơi em anh đấy, thì sao? Em ấy suýt chết mà còn cầu hôn tôi này.”
Lâm Húc Minh tức giận nện một quyền lên mặt hắn. Hàn Thanh Túc giơ tay chặn lại, rốt cuộc quên mất cổ tay bị thương, thoát lực rơi xuống, thế là ăn trọn một cú. Cảnh sát bên cạnh vội chạy đến khuyên can, kéo Lâm Húc Minh đang quá khích ra.
“Ngại quá, đồng chí cảnh sát.” Hàn Thanh Túc chạm vào bên mặt bị sưng lên, cười nói, “Anh vợ tôi tính tình nóng nảy thế đó.”
Lâm Húc Minh bị câu này chọc giận đến đỏ mắt: “Hàn Thanh Túc!”
“Tôi đi thăm vợ tôi.” Hàn Thanh Túc mỉm cười lau sạch máu bên khóe miệng, đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Chỉ còn Lâm Húc Minh phẫn nộ nhìn nhau với cảnh sát.
Lâm Hưng Học và Trang Linh được trước giường bệnh nhìn Lâm Mộc Hàn. Trang Linh cầm tăm bông, có chút lúng túng.
“Cô chú, hai người về trước đi.” Hàn Thanh Túc lấy tăm bông và ly nước trong tay Trang Linh, “Để cháu.”
Động tác của hắn quá mức tự nhiên. Dù trên mặt vẫn cười nhưng toàn thân toát ra khí thế lạnh lẽo, máu trên người cùng nét mặt âm trầm khiến hắn thoạt nhìn có thêm vài phần hung hãn, không dễ chọc vào.
Trang Linh muốn nói lại thôi, Lâm Hưng Học lại là người mở miệng trước: “Đi thôi, chúng ta ở đây cũng không giúp được gì, hơn nữa vẫn còn Húc Minh.”
Lúc này Trang Linh mới gật đầu, cười gượng với Hàn Thanh Túc: “Vậy làm phiền cậu, cậu Hàn.”
“Không vấn đề gì.” Hàn Thanh Túc mỉm cười ngồi xuống mép giường, cầm tăm bông thấm ướt đôi môi khô khốc của Lâm Mộc Hàn, lại sờ lên trán y.
Luật sư và bác sĩ hắn mời đến nửa đêm mới tới Vu Thành. Đến khi Hàn Thanh Túc trở lại phòng bệnh, trời đã sáng hẳn. Lâm Mộc Hàn sắc mặt tái nhợt, đeo máy thở, vẫn chưa tỉnh lại.
Hàn Thanh Túc không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ thấy cực kỳ bực bội. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Mộc Hàn, lần nữa ngẫm lại toàn bộ sự việc, nhớ tới đòn cuối cùng ngầu lòi đẹp mắt của mình, đi đến một kết luận: hồi hắn mới đến Vu Thành, hai người đánh nhau, Lâm Mộc Hàn hẳn là chưa tung hết sức. Tuy hắn cũng từng học võ đàng hoàng, nhưng so với kiểu đánh nhau chuyên nghiệp này đúng là một trời một vực.
Thằng nhãi này không phải là sát thủ thật đó chứ?
Má ơi, sát thủ b**n th**.
k*ch th*ch vãi.
Hắn chọc chọc vào má Lâm Mộc Hàn, cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng nguy hiểm. Mẹ nó, giờ mà đòi hủy hôn, có khi nào thằng oắt này sẽ nửa đêm xách dao chém bay đầu hắn không… Không đến mức chém, khả năng cao là xích hắn trong tầng hầm thôi.
Toang thật rồi.
Hàn Thanh Túc đang nghĩ xem phải làm sao để thuận lợi thoát thân, người nằm trên giường từ từ mở mắt.
“Tỉnh rồi?” Hắn cúi đầu nhìn Lâm Mộc Hàn, “Còn nhận ra tôi không? Có chỗ nào khó chịu không?”
Lâm Mộc Hàn yếu ớt nói: “Đau muốn chết.”
“Đau là đúng rồi, gãy hai cọng sườn, cánh tay với đùi không gãy thì cũng nứt xương, còn chấn động não. Tính ra cái lỗ trên bụng chỉ là vết thương nhẹ thôi.” Hàn Thanh Túc sờ đầu y, thoạt nhìn rất muốn cười nhạo một phen, nhưng cuối cùng ngậm miệng, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc y.
Lâm Mộc Hàn mấp máy, thanh âm khàn khàn: “Mặt anh làm sao vậy?”
Hàn Thanh Túc cười lạnh một tiếng: “Thằng anh hờ của cậu đấm tôi, khóc lóc la hét bảo tôi buông tha cậu, làm như cậu tình sâu nghĩa nặng lắm vậy.”
“Đúng vậy mà.” Lâm Mộc Hàn sâu kín nhìn thẳng vào hắn, giống một cái thây ma chưa chết hẳn.
Hàn Thanh Túc cười hừ một tiếng, xáp đến hôn đôi môi khô khốc của y, chê bai: “Cấn miệng.”
“Đừng chọc em cười.” Lâm Mộc Hàn giơ tay bắt lấy tay hắn, nhắm mắt lại, “Cười vết thương lại đau.”
Hàn Thanh Túc nhéo nhéo lòng bàn tay y: “Má nó đúng là không có tiền đồ, tôi vừa chỉ thẳng mặt anh cậu nói cậu mặt dày mày dạn bám riết tôi, cậu cũng không phản bác được, hết cứu rồi.”
Lâm Mộc Hàn: “Nói không sai.”
“Không thấy xấu hổ thật à?” Hàn Thanh Túc chăm chú nhìn y, đưa tay v**t v* mặt y, lại cúi xuống hôn thêm một cái.
Lâm Mộc Hàn không tránh thoát được, trong mắt tràn ngập ý cười: “Hôn em hoài vậy?”
“Mẹ kiếp, làm tôi sợ muốn chết.” Hàn Thanh Túc thấp giọng nói, “Cậu suýt nữa là chết luôn rồi.”
“Không chết được.” Lâm Mộc Hàn dừng một chút, đột nhiên có hơi ảo não.
“Sao vậy?” Hàn Thanh Túc chọc chọc khóe miệng y.
“Bị thương hơi sớm. Phải mà đợi em làm sai chuyện gì đó rồi hẵng bị thương, anh chắc chắn tha thứ cho em.” Lâm Mộc Hàn nhìn hắn cười.
Hàn Thanh Túc: “Đám b**n th** các cậu đều có suy nghĩ thần kỳ vậy sao?”
“Cũng không đến nỗi, nhánh bọn em tương đối có nguyên tắc.” Lâm Mộc Hàn nói.
Hàn Thanh Túc bóp miệng y: “Câm miệng giùm đi, không thấy mệt à… Tôi có nên bấm chuông gọi không?”
“Anh chưa bấm?” Lâm Mộc Hàn ngọng nghịu nói.
Hàn Thanh Túc buông tay ra, ấn bộp vào chuông báo: “Đệt, thấy cậu mở mắt chỉ lo hôn.”
Lâm Mộc Hàn yếu ớt nói: “Người bình thường thấy chồng tỉnh lại đều gọi bác sĩ trước, mẹ nó anh thì hay rồi, gặm trước hai miếng, còn một hai bắt em hầu chuyện, cười nứt cả miệng vết thương.”
“Không sao, cậu trâu mà.” Hàn Thanh Túc cắn cắn ngón tay y.
Lâm Mộc Hàn không có sức phản kháng: “Anh à, anh đúng là không bằng cầm thú.”
Hàn Thanh Túc lại hí hửng hôn y một cái.
Lâm Húc Minh đi vào cùng bác sĩ, theo sau còn có cảnh sát. Đợi kiểm tra xong, lại hoàn tất lấy lời khai, trời đã về chiều. Lâm Húc Minh còn mấy ca phẫu thuật phải làm, chưa hỏi được gì đã vội vàng rời đi… Chủ yếu là vì ánh mắt Lâm Mộc Hàn cứ dính chặt vào Hàn Thanh Túc, anh ta càng nhìn càng tức.
Bác sĩ nói Lâm Mộc Hàn cần ăn chút thức ăn lỏng, Hàn Thanh Túc gọi người chuẩn bị cháo loãng, sau đó bưng chén kiên nhẫn đút y từng muỗng.
“Chuyện còn lại giao cho cảnh sát với luật sư. Thằng đần kia dám chơi súng trong nước, cứ chờ ở tù mọt gông đi… Há miệng.” Hàn Thanh Túc đưa cái muỗng đến bên miệng y.
Lâm Mộc Hàn uống một ngụm, tỏ vẻ không muốn nữa.
“Không ngon à?” Hàn Thanh Túc nghi hoặc nhìn y.
“Không phải…” Lâm Mộc Hàn nói chưa kịp nói xong đã bị hắn giữ cằm hôn lên. Hôn xong đại thiếu gia còn chép miệng, “Ngọt đấy.”
“Ăn không nổi nữa.” Rốt cuộc môi Lâm Mộc Hàn đã có chút huyết sắc.
Hàn Thanh Túc cười nói: “Tôi thích cậu nói lời này trên giường hơn.”
Lâm Mộc Hàn mím môi một chút: “Anh à, lúc này rồi đừng chọc ghẹo nữa. Em không làm gì được hết, chỉ có thể lo lắng suông.”
Hàn Thanh Túc cách lớp chăn búng y một cái: “Đáng kiếp.”
Lâm Mộc Hàn bất đắc dĩ thở dài: “Chúng ta xâm nhập gia cư bất hợp pháp thì sao?”
“Cái gì mà xâm nhập gia cư? Căn nhà đó do ba của Kỷ Gia Hạo đứng tên, chúng ta chỉ đến xem nhà, cầm nhầm chìa khóa thôi.” Hàn Thanh Túc nói.
Lâm Mộc Hàn: “… Đúng là không biết xấu hổ.”
“Tôi đâu có nuôi luật sư làm cảnh.” Hàn Thanh Túc thản nhiên nhún vai, đột nhiên “A” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Lâm Mộc Hàn bị hắn dọa sợ.
“Tôi rốt cuộc nhớ ra hồi đại học mình học ngành gì rồi.” Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười, “Học luật đó, ngầu không? Không thì để tôi làm luật sư biện hộ cho cậu đi.”
Lâm Mộc Hàn: “…”
Vậy đời này của y xem như tàn rồi.
Do tác dụng của thuốc, Lâm Mộc Hàn nói cười không bao lâu lại nặng nề ngủ mất. Hàn Thanh Túc cảm thấy mình hẳn là nên về nhà tắm rửa một cái, ăn một bữa cơm, lại ngủ một giấc ngon lành. Suy cho cùng hắn ở đây cũng chẳng làm gì được nữa, nhưng hắn lại không muốn nhúc nhích, ngồi đây nhìn Lâm Mộc Hàn ngủ cũng không thấy chán.
Hàn Thanh Nhiên gọi điện tới: “Lâm Mộc Hàn thế nào?”
“Vẫn ổn.” Hàn Thanh Túc bắt lấy tay Lâm Mộc Hàn nghịch chơi, “Chưa chết.”
Hàn Thanh Nhiên nói: “Vu Thành không an toàn, em cho người đến đón anh.”
“Cho cái phi cơ đi, đón Lâm Mộc Hàn theo luôn. Điều kiện y tế ở thành phố A tốt hơn.” Hàn Thanh Túc nói.
“Anh?” Hàn Thanh Nhiên không thể hiểu nổi.
Hàn Thanh Túc nói: “Cậu ta vì cứu anh nên mới bị thương, anh đâu thể bỏ mặc người ta ở Vu Thành.”
“Vậy anh có nghĩ sau này sẽ thế nào không?” Hàn Thanh Nhiên nói, “Anh à, Lâm Mộc Hàn không phải người bình thường đâu.”
“Anh biết, cậu ta là một tên sát thủ b**n th**.” Hàn Thanh Túc đáp, “Cậu không ở hiện trường nên không thấy, cậu ta nhảy vọt lên xoay người đá một cú, làm thằng đần kia ngu người luôn, ngầu vãi chưởng.”
Hàn Thanh Nhiên: “… Em điều tra thân phận của anh ta, có chút thông tin.”
“Ừ, sao?” Hàn Thanh Túc xốc áo bệnh nhân của Lâm Mộc Hàn lên xem vết thương trên bụng, trên băng gạc thấm một ít máu, chỗ xương sườn bầm tím, nhìn mà ghê người.
“Anh ta không chỉ có hai công ty ở nước R, mà còn…”
“Chờ chút, vết thương của cậu ấy chảy máu, anh đi gọi bác sĩ.” Hàn Thanh Túc cắt ngang, “Phải rồi, tranh thủ sắp xếp đi. Anh có người bạn nhà có cái bệnh viện được lắm, anh gửi số cho cậu, tranh thủ đi nhé.”
Điện thoại bị cúp ngang.
Hàn Thanh Nhiên nhìn đống tài liệu dày cộm trên bàn mình, lâm vào trầm mặc, lại gọi một số khác: “Phiền cậu tiếp tục điều tra đi, xem Lâm Mộc Hàn và Lâm Túc có quan hệ thế nào?”
Nếu cậu đoán không sai, mục tiêu của Lâm Mộc Hàn không chỉ là anh trai cậu. Chỉ là nhìn thái độ của Hàn Thanh Túc hiện tại, có vẻ là đang hứng thú, chờ đến khi thu thập đủ chứng cứ, hứng thú của anh trai cậu hẳn cũng tiêu tan rồi.
——
Khi Lâm Mộc Hàn lần nữa tỉnh lại, Hàn Thanh Túc đã ghé vào giường ngủ mất. Mắt hắn thâm quầng, râu chưa cạo, trên người vẫn là cái áo lông rách mướp dính máu kia, cổ tay cũng sưng tấy. Bộ dạng thê thảm này khác một trời một vực với dáng vẻ đại thiếu gia bảnh bao trước kia.
Y cào nhẹ tóc Hàn Thanh Túc, Hàn Thanh Túc nhíu mày, hồi lâu sau mới mở mắt.
“Vừa rồi bác sĩ tới đây à?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
“Ừ, miệng vết thương của cậu hơi thấm máu.” Hàn Thanh Túc ngáp một cái, thấy ngoài trời đã tối hẳn, hỏi y, “Tối nay muốn ăn gì?”
Lâm Mộc Hàn đáp: “Không muốn ăn.”
“Không muốn cũng phải ăn.” Hàn Thanh Túc đứng dậy duỗi người, “Tôi bảo người làm sẵn mang qua.”
Lâm Mộc Hàn phát hiện lại thay đổi phòng bệnh khác rồi, nghe vậy bật cười: “Lúc này không phải là anh nên đích thân làm cho em ăn sao?”
“Thằng kia chưa thọc chết cậu, để tôi đầu độc chết à?” Hàn Thanh Túc nhướng mày, “Ầy, không được rồi, chịu hết nổi rồi, tôi đi tắm một cái.”
Lâm Mộc Hàn hỏi: “Di động em đâu?”
“Dưới gối đầu cậu, một đống cuộc gọi nhỡ. Tôi không mở khóa được, cũng không tiếp thay cậu được.” Hàn Thanh Túc vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Mộc Hàn muốn giải thích, cửa nhà vệ sinh đã đóng lại. Y chọn mấy cuộc gọi quan trọng nhắn tin hồi đáp, sau đó gọi cho Cố Vạn Thanh.
“Ái chà, ngài rảnh rỗi nghe điện thoại rồi sao?” Cố Vạn Thanh vừa nhấc máy đã châm chọc mỉa mai, “Ăn cái Tết Dương lịch hai ngày, không còn biết trời trăng mây nước gì nữa à?”
“Cũng không phải, có chút chuyện nhỏ thôi.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Sao? Đứt tay hay gãy chân? Hay là ngài và Hàn đại thiếu gia vào núi rồi bị nhốt luôn trong đó?” Cố Vạn Thanh hỏi.
“Không đến mức đó.” Lâm Mộc Hàn đáp, “Ở Vu Thành bị thọc một dao, suýt nữa thì chấn thương sọ não.”
“Ò… Má!?” Cố Vạn Thanh rống lên.
Lâm Mộc Hàn đẩy điện thoại ra xa một chút: “Nhỏ tiếng chút, anh tôi đang tắm rửa kế bên.”
Cố Vạn Thanh mắng: “Anh nói đây là chuyện nhỏ!? Anh mà chết cổ phiếu công ty lao dốc, tôi lại phải tăng ca đến khi nào!”
Lâm Mộc Hàn thở dài: “Tốt xấu gì cũng quan tâm tôi chút đi.”
“Xì, tôi đã nói anh đừng có xen vào chuyện nhà họ Hàn.” Cố Vạn Thanh hẳn là đang đi tới đi lui trong văn phòng, “Thân thủ cỡ anh mà còn ăn một dao, đối phương cũng không phải dạng vừa à.”
“Là người nước ngoài.” Lâm Mộc Hàn nói, “Cảnh sát Vu Thành đã bắt được gã rồi, cụ thể xử lý thế nào nhà họ Hàn sẽ lo liệu. Bọn họ có quan hệ, tiện làm việc hơn. Chuyện này cậu đừng nhúng tay vào, cũng đừng nói với lão Fer.”
Cố Vạn Thanh: “Biết rồi. Khi nào xuất viện? Một tuần đủ không? Thật sự không được thì hai tuần?”
“Không được, anh tôi nấu cháo cho tôi.” Lâm Mộc Hàn nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng hàm ý khoe khoang rõ rành rành, “Đút từng muỗng từng muỗng, tôi ít nhất cũng phải nằm một tháng.”
“Kinh tởm!” Cố Vạn Thanh tức hộc máu, cắt đứt điện thoại.
Lâm Mộc Hàn tâm tình vui vẻ, thuận tay xử lý mấy cái mail công việc, sau đó thấy Hàn Thanh Túc từ nhà vệ sinh bước ra. Tắm rửa, cạo râu, đổi một bộ quần áo khác, đã đẹp trai hệt như trước rồi.
Lâm Mộc Hàn đặt điện thoại xuống, nói: “Đi xem cái tay của anh đi.”
“Không sao, chỉ là trật khớp thôi, đã chỉnh lại rồi.” Hàn Thanh Túc ngồi bên mép giường, “Cậu đoán xem ai đứng sau Kỷ Bình?”
“Tần Phù?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
Hàn Thanh Túc giật giật khóe miệng: “Là Sở Cảnh Nguyên.”
“Nói đúng hơn là Sở Cảnh Nguyên và Tần Phù cùng lên kế hoạch, nhưng người trực tiếp động thủ là Sở Cảnh Nguyên.” Hàn Thanh Túc nói.
Lâm Mộc Hàn hỏi: “Chứng cứ là gì?”
“Một đoạn ghi hình.” Hàn Thanh Túc đáp, “Cụ thể là hai người lên kế hoạch, Sở Cảnh Nguyên tìm người. Người này là đồng nghiệp của Kỷ Bình, cũng là chồng cũ của nhân tình ông ta. Người này đại khái thèm tiền nhưng không có gan, giới thiệu kèo này cho Kỷ Bình hòng nuốt một phần tiền và giết ông ta. Nhưng gã không ngờ Kỷ Bình cũng không tin gã, tự ghi lại toàn bộ quá trình. Ông ta biết được người bỏ tiền là ‘sếp Sở’, định bỏ qua chồng cũ của nhân tình, tìm họ Sở đòi tiền. Trước khi gây tai nạn ông ta đã gọi điện cho hắn, ghi âm lại, đối phương đồng ý tăng thêm tiền ông ta mới đạp chân ga… Đoạn ghi âm đó nhân tình của ông ta cầm đi rồi.”
“Vậy sao anh lấy được?” Lâm Mộc Hàn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Cậu còn nhớ lúc mới đến Vu Thành, tôi đi tìm gia đình kia không?” Hàn Thanh Túc hỏi.
Lâm Mộc Hàn rốt cuộc muộn màng phản ứng lại: “Người đàn bà ly hôn kia?”
“Đúng vậy, bà ta chính là nhân tình của Kỷ Bình, Thi Nịnh.” Hàn Thanh Túc nói.
“Không đúng, bà ta có hai đứa song sinh lớn và một đứa con nhỏ. Sao nói bà ta và Kỷ Bình có một cặp sinh đôi trai gái?” Lâm Mộc Hàn nghi hoặc.
“À, hai đứa lớn, một là của chồng trước, một là của Kỷ Bình. Cặp song sinh nhỏ thì chỉ giữ lại đứa con trai, con gái mới sinh ra đã bán cho người khác rồi.” Hàn Thanh Túc nói, “Tối đó cậu không thấy hình chụp à?”
“Không có, em không có hứng thú với chuyện nhà người ta.” Lâm Mộc Hàn nói, “Nhất là cái kiểu rối rắm như vậy.”
“Tóm lại, Thi Nịnh đã giao ra đoạn ghi âm.” Hàn Thanh Túc huơ huơ cái USB trong tay, “Cộng thêm đoạn ghi hình kia nữa, hẳn là đủ rồi.”
“Không phải chứ, từ đầu đến tìm Thi Nịnh, anh đã biết trong tay bà ta có đoạn ghi âm…” Lâm Mộc Hàn nhìn thẳng vào mắt hắn, “Chẳng lẽ Sở Cảnh Nguyên cũng ghi âm lại?”
“Cục cưng ơi, cưng có biết bị cắm sừng là nỗi sỉ nhục lớn lao thế nào với một thằng đàn ông không?” Hàn Thanh Túc bắt chéo chân, “Ban đầu tôi chỉ muốn tìm chứng cứ thông dâm của Sở Cảnh Nguyên và Tần Phù, nào ngờ moi ra được đoạn ghi âm này trong tay hắn, đương nhiên tôi phải đi điều tra chuyện này rõ ràng rồi. Bằng không, cậu nghĩ tại sao tôi vừa đặt chân đến Vu Thành, hắn đã gấp gáp chạy đến tìm tôi?”
Lâm Mộc Hàn nheo mắt: “Ban đầu anh không tin em, cho rằng em là người của hắn?”
“Nửa này nửa nọ.” Hàn Thanh Túc cong môi cười nói, “Để điều tra rõ chân tướng, tôi nhẫn nhục chịu đựng, chủ động hiến thân. Tôi mà làm đặc công thì cũng phải lên được hàng đặc công cao cấp.”
Lâm Mộc Hàn tức đến bật cười: “Rõ ràng là vì anh đánh không lại em.”
“Với thân thủ của cậu, ít có ai đánh lại lắm.” Hàn Thanh Túc hợp tình hợp lý nói, “Huống hồ, tôi là vì yêu mà đến, quá nửa là vì tôi yêu thích cậu đấy.”
“Đúng là không biết xấu hổ.” Lâm Mộc Hàn nói vậy, nhưng đã hoàn toàn xiêu lòng trước lời này của hắn.
“Chủ yếu là vì cậu xuất hiện quá trùng hợp.” Hàn Thanh Túc nhéo cằm y một cái, “Đồng chí Lâm Tiểu Hàn, chúc mừng cậu đã chính thức xóa bỏ hiềm nghi, được nhận vào phe ta.”
Lâm Mộc Hàn cười nói: “Xem ra em ăn một dao không lỗ.”
“Tàm tạm thôi.” Hàn Thanh Túc nói, “Chứng cứ đã giao cho cảnh sát rồi, cái nào được tính là bằng chứng hợp pháp thì còn phải chờ họ kết luận, nhưng tôi thấy chỉ cần tìm được chồng cũ của Thi Nịnh thì gần như có thể kẹp chết Sở Cảnh Nguyên. Còn Tần Phù thì e là khó, thằng chó đó giảo hoạt lắm.”
Lâm Mộc Hàn có chút ngạc nhiên nhìn hắn: “Xem ra anh học hành mấy năm cũng không uổng.”
Hàn Thanh Túc chen lên giường bệnh nằm xuống cạnh y, oán giận nói: “Đây là nhờ tôi nửa đêm nửa hôm ăn không ngon ngủ không yên, còn phải đấu trí đấu dũng kiêm lăn giường với đồ b**n th** chuyên phá rối như cậu, mệt chết được.”
Lâm Mộc Hàn s* s**ng gương mặt đầy đặn láng mịn của hắn: “Cực khổ rồi, anh.”
Hàn Thanh Túc nhắm mắt, lẩm bẩm nói: “Khổ thì không khổ, nhưng suýt nữa bị cậu hù chết.”
“Anh à, chuyện kết hôn thì sao?” Lâm Mộc Hàn nhéo nhéo tai hắn.
Hàn Thanh Túc nhắm mắt giả chết.
“Hàn Thanh Túc.” Lâm Mộc Hàn vỗ vỗ mặt hắn, “Anh có phải đàn ông không vậy?”
Hàn Thanh Túc cố ý ngáy khò khò.
Lâm Mộc Hàn buông tay, chuẩn bị véo mặt hắn lần nữa, một chiếc nhẫn đã chuẩn xác chui tọt vào ngón giữa của y. Y lập tức ngây ra.
Là một chiếc nhẫn bình thường, như mua đại từ một tiệm trang sức nào đó, nhưng kích cỡ lại rất vừa vặn.
Hàn Thanh Túc ngẩng đầu lên, dựa đầu vào thành giường, nhìn y tủm tỉm cười: “Mua hơi gấp, vốn định hỏa táng với xác cậu luôn một lần, tạm thời đeo đỡ đi.”
Lâm Mộc Hàn sững sờ tại chỗ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.