Anh ơi, anh thật tốt.
—— oOo ——
Một tháng sau.
Trong một bệnh viện tư ở thành phố A, Lâm Mộc Hàn ngồi ở bàn làm việc xử lý công việc, tiện thể giúp Hàn Thanh Túc sửa sang lại một số dự án của phòng Thị trường mà hắn lẽ ra phải đích thân phụ trách. Còn Hàn đại thiếu gia thì nằm phè phỡn trên chiếc giường bệnh êm ái, vắt chân chơi game, vừa chơi hăng say vừa chửi đổng, có thể nói là gà bay chó sủa.
Lâm Mộc Hàn xử lý xong giấy tờ liền gọi hắn: “Anh, qua đây xác nhận một chút, em dạy anh.”
Hàn Thanh Túc trở mình tiếp tục chơi game: “Phòng Thị trường bị Chín Suối nắm rồi, mấy vụ quan trọng không tới lượt tôi, cậu cứ tự quyết đi.”
Lâm Mộc Hàn tuy không có ý kiến gì với chuyện một mình làm hai đầu việc, nhưng y rất có ý kiến về chuyện anh của y dành hết sự tập trung vào trò chơi, nói: “Hạng mục phía tây lần trước đầu tư đã sắp bắt đầu rồi, anh là người phụ trách chính của phía họ Hàn, thời gian tới phải gặp gỡ họp hành rất nhiều, sau này còn phải đi thị sát, tìm hiểu trước vẫn tốt hơn.”
Hàn Thanh Túc ném điện thoại, kéo chăn trùm kín đầu.
Lâm Mộc Hàn bước tới cạnh giường, chọc hắn qua lớp chăn: “Anh.”
Tay chân Hàn Thanh Túc thò ra khỏi chăn như một con rùa bốn chân chổng ngược: “Lại đây.”
Lâm Mộc Hàn kéo hắn ra khỏi chăn, ôm lấy hôn mấy cái rồi hỏi: “Chuyện điều tra tai nạn thế nào rồi?”
“Chồng cũ của Thi Nịnh chạy mất rồi, chưa biết bao giờ mới tìm ra.” Hàn Thanh Túc đáp, “Trong video của Kỷ Bình chỉ thấy mỗi lão chồng cũ, đoạn ghi âm thì gọi là ‘ông chủ’, Sở Cảnh Nguyên nói năng rất cẩn thận, chỉ có thể coi là chứng cứ phụ trợ, không đủ để kết tội trực tiếp. Họ Hàn gây áp lực, họ Tần cũng dùng đến nhiều mối quan hệ, Tần Phù biết nếu Sở Cảnh Nguyên gặp chuyện, người tiếp theo sẽ là gã.”
“Còn cái tên muốn giết anh thì sao?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
“Chỉ khai ra một kẻ râu ria, nói là thù tôi cướp bạn trai của gã nên tìm người theo đuôi chúng ta, vào nhà Kỷ Bình… rõ ràng là bị đẩy ra làm tốt thí.” Hàn Thanh Túc cười nhạt, “Tần Phù với Sở Cảnh Nguyên giờ chỉ mong nhanh chóng kết án, sợ chúng ta tiếp tục điều tra.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Anh, vững vàng lên.”
“Yên tâm, vẫn vững.” Hàn Thanh Túc ngáp một cái, “Ngồi tù là quá hời cho bọn họ.”
Lâm Mộc Hàn mơ hồ nghe ra sát ý trong lời nói của hắn, nhưng khi y ngẩng đầu lên, Hàn Thanh Túc đã uể oải nhắm mắt, rúc đầu vào hõm cổ y.
Lâm Mộc Hàn chống trán hắn: “Anh à, dạo này anh càng ngày càng thích làm nũng. Rốt cuộc anh nằm viện hay em nằm viện vậy?”
Hàn Thanh Túc lập tức biến sắc: “Có không?”
Lâm Mộc Hàn nghiêm túc: “Có.”
“Không tin.” Hàn Thanh Túc ôm y, tay chân bắt đầu không đứng đắn, chọc cho người ta bắt lửa xong, hắn lại làm như không có việc gì, nghiêm túc nói, “Không được, vết thương của cậu chưa lành, không thể vận động mạnh, tôi đi làm đây.”
Bỏ lại Lâm Mộc Hàn ngồi đực ra trong phòng bệnh. Đây cũng không phải lần đầu tiên, Lâm Mộc Hàn có lý do để hoài nghi Hàn Thanh Túc đang trả thù.
Đến khi y tắm rửa xong xuôi, Lâm Húc Minh vừa khéo gõ cửa.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Lâm Mộc Hàn có chút ngạc nhiên.
“Không hoan nghênh à?” Lâm Húc Minh cười nói.
Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng: “Sao có thể, mời vào.”
“Cứ tưởng sẽ được chăm sóc em thêm một thời gian ở Vu Thành, nào ngờ em vội vàng về thành phố A như vậy.” Lâm Húc Minh nhìn thoáng qua tài liệu và máy tính trên bàn, ngồi xuống sô pha, “Hồi phục thế nào rồi?”
“Gần như ổn rồi, vốn dĩ muốn xuất viện, nhưng Hàn Thanh Túc bắt em ở thêm một thời gian.” Lâm Mộc Hàn rót hai ly nước, đặt một ly xuống trước mặt anh ta.
“Tiểu Hàn, tuy hỏi thế này không hay lắm, nhưng em thật sự định kết hôn với Hàn Thanh Túc à?” Lâm Húc Minh hỏi.
Lâm Mộc Hàn cười nói: “Anh, đây là việc riêng của em.”
Lâm Húc Minh trầm mặc một thoáng: “Xin lỗi.”
Không khí có phần lạnh lẽo, mãi đến khi Lâm Mộc Hàn uống một ngụm nước mới chậm rãi nói: “Năm đó em bỏ học một phần là vì anh ấy, nhưng đó cũng là lựa chọn của em. Anh, tốt nghiệp đại học A là chuyện tốt nhất mà em có thể với tới khi ấy, nhưng chừng đó là không đủ. Nếu vẫn chỉ là một người bình thường, em mãi mãi không thể giữ được Hàn Thanh Túc. Người như anh ấy… sẽ không bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai.”
Tính cách của Hàn Thanh Túc, nói dễ nghe là trời sinh phong lưu, nói khó nghe là lăng nhăng bừa bãi. Với hắn mà nói, yêu một người dễ như trở bàn tay, nhưng chia tay cũng vậy. Hắn cả thèm chóng chán, với bất kỳ người tình nào cũng dụng tâm hết mức, không có ai là ngoại lệ.
Hắn gặp mối tình đầu ở nước B, khi cả hai mới 15 16 tuổi, cùng nhau du lịch khắp thế giới, yêu đến vang lừng oanh liệt, cuồng nhiệt lãng mạn, hai bên môn đăng hộ đối, phụ huynh ủng hộ. Kết cục, Hàn Thanh Túc quay đầu chia tay, vỗ mông theo đuổi tình yêu mới. Tình mới lại là trúc mã của hắn, vốn thân thiết như anh em, vậy mà hắn bẻ cong người ta, dụ lên giường, chơi chán chê rồi bỏ, đi tìm niềm vui khác. Người đó đến giờ vẫn chưa quên được hắn… Còn có một người quen biết trong một chuyến đi mạo hiểm, lúc đó cả hai suýt thì bỏ mạng, cùng nhau vào sinh ra tử, nương tựa lẫn nhau. Người kia yêu đến không dứt ra được, vậy mà Hàn Thanh Túc chỉ vài tháng đã hết hứng thú. Sau khi chia tay, đối phương u uất đến giờ chưa gượng dậy nổi, còn Hàn Thanh Túc thì tiếp tục ăn chơi đàn đ**m, thay một xấp bạn trai mới luôn rồi…
Vậy nên, ở một khía cạnh nào đó, Sở Cảnh Nguyên thật sự là một nhân tài, có thể dụ Hàn Thanh Túc mở lời kết hôn, còn có thể xử lý cả đống hoa thơm cỏ lạ xung quanh hắn và cả nhóm người yêu cũ lưu luyến không thôi.
Hiện tại Hàn Thanh Túc chỉ mới đồng ý đính hôn với y. Đính hôn cũng chưa chắc sẽ kết hôn, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn. Thề non hẹn biển từ miệng Hàn Thanh Túc thốt ra đều chỉ là gió thoảng mây bay.
Huống hồ, y chẳng qua chỉ ăn một dao thôi, cho dù có thật sự chết vì Hàn Thanh Túc, hắn cùng lắm thì khóc lóc thảm thiết, thương nhớ khôn nguôi được một thời gian, sau đó lại có thể ôm bạn trai mới, sống tiếp những ngày vui sướng. Y muốn buộc chặt Hàn Thanh Túc bên mình, đánh sụp nhà họ Hàn chỉ là bước đầu tiên.
“Vậy em cần gì cứ chấp nhất với loại người như vậy?” Lâm Húc Minh nhíu chặt đầu mày.
Lâm Mộc Hàn thong thả uống miếng nước: “Anh à, nhìn loại người này dốc lòng yêu một người, không phải thú vị lắm sao?”
Huống hồ y cũng không phải loại người tốt đẹp gì, hoàn toàn không có gánh nặng đạo đức.
Lâm Húc Minh thở dài: “Em hiểu rõ trong lòng là được. Ba mẹ rất lo lắng cho em.”
Lâm Mộc Hàn nhếch cười.
Lâm Húc Minh cũng cảm thấy lời này qua loa, đứng dậy nói: “Nếu em sắp hồi phục hoàn toàn rồi thì anh đi trước đây.”
Lâm Mộc Hàn nhìn anh ta rời đi, rủ mi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, thần sắc khó đoán.
Chỉ bị đâm một nhát mà đã đồng ý kết hôn với người ta?
Đúng là thứ tùy tiện.
——
Thứ tùy tiện thì đang hứng thú bừng bừng xem bản thiết kế nhà tân hôn.
“Anh cảm thấy làm trong nước là ổn nhất. Ba mẹ mới qua đời, hôn lễ có thể tổ chức sau, bọn anh đi đăng ký trước, cậu thấy sao?” Hàn Thanh Túc hỏi em trai.
“Chẳng ra làm sao.” Hàn Thanh Nhiên không nhịn được tạt cho hắn gáo nước lạnh, “Anh à, anh mới chia tay Sở Cảnh Nguyên có bao lâu? Khi đó anh uống say như chết, nói cả đời không kết hôn nữa.”
“Hả, anh nói vậy á?” Hàn Thanh Túc tươi cười, “Chắc chắn là cậu uống say nghe nhầm.”
“Anh, tỉnh táo một chút đi.” Hàn Thanh Nhiên nói, “Thân phận của Lâm Mộc Hàn không đơn giản đâu.”
Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn cậu hai giây, trong mắt mang theo ba phần thương hại ba phần trào phúng.
Hàn Thanh Nhiên nháy mắt xù lông: “Nhìn cái gì hả? Em chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi. Chỉ cần là người mà anh muốn cưới, chắc chắn là loại chẳng ra gì!”
Trong mắt Hàn Thanh Túc lại tăng thêm mấy phần thương hại, hờ hững nói: “Thẹn quá hóa giận.”
Sếp Hàn đối ngoại lạnh lùng chững chạc là vậy, lúc này bị anh trai chọc tức đến đỉnh đầu bốc khói, hận không thể vung nắm đấm liều mạng với ông anh này.
Hàn Thanh Túc ném tablet sang một bên, xoa cằm như suy tư gì: “Nhưng cậu nói cũng đúng, quả thật anh phải suy xét thêm. Cậu nghĩ anh có nên đi học quyền anh không? Lỡ đâu cưới về phát sinh xung đột, cậu ta một tay đè anh ra đánh, đánh xong còn nhốt dưới hầm… Uầy.”
Hàn Thanh Nhiên: “…”
Hết cứu rồi.
Hàn Thanh Túc lại nằm dài trên sô pha đọc tài liệu, chưa được nửa tiếng đồng hồ đã ngáp ngắn ngáp dài. Hàn Thanh Nhiên đang xem báo cáo, chợt nghe hắn hỏi: “Hạng mục phía tây cậu thấy sao?”
“Không ổn chút nào. Anh bỏ vốn nhiều quá, thất bại là lỗ sạch.” Hàn Thanh Nhiên còn chẳng buồn nhấc mắt khỏi báo cáo.
“Không sao đâu em trai, cùng lắm thì theo anh đi tô tường.” Hàn Thanh Túc hai mắt thất thần, giơ tay quơ quào trong không khí, “Ngứa tay quá, không ổn rồi, anh sắp không kiềm hãm được sức mạnh điên cuồng đang muốn xông ra tô tường!”
Hàn Thanh Nhiên giật giật khóe miệng, nghiêm túc nói: “Phải rồi, anh, hai ngày trước một công ty con của họ Tần bị thu mua, anh biết không? Bất động sản Thắng Lai, hình như trụ sở ở Vu Thành.”
“Hở?” Hàn Thanh Túc tỏ vẻ nghi hoặc.
“Thôi bỏ đi.” Hàn Thanh Nhiên lại dời mắt trở về bảng báo cáo, “Tối nay còn vô bệnh viện với Lâm Mộc Hàn không?”
Hàn Thanh Túc buông thõng cánh tay xuống thảm, uể oải nói: “Tối nay đi ăn bữa cơm với Thẩm Tri Trọng.”
“Sao đột nhiên ăn cơm với anh ta?” Hàn Thanh Nhiên nhíu mày.
Hàn Thanh Túc rầu rầu: “Không có gì, tự nhiên thấy nhớ thôi.”
Thẩm Tri Trọng đang họp trong văn phòng đột nhiên rùng mình, hắt xì một cái.
Hàn Thanh Nhiên nhìn hắn, một lời khó nói hết: “Anh à, nghe em nhắc nhở một câu, Lâm Mộc Hàn tuy chẳng tốt đẹp gì, nhưng anh cũng đang qua lại với người ta. Hơn nữa Thẩm Tri Trọng là trai thẳng, trên danh nghĩa đã có vị hôn thê, lại còn có dây dưa với Diêu Thiên hơn chục năm rồi. Anh mà dám xuống tay với anh ta, Lâm Mộc Hàn sau lưng có thể thọc anh một dao, Thẩm Tri Trọng trước mặt cũng sẽ bổ cho anh một nhát.”
Hàn Thanh Túc tặc lưỡi một tiếng: “Nghĩ cái gì vậy, anh với em bé Hàn vẫn đang ngọt ngào đấy nhé. Đi nói chuyện làm ăn, hiểu chưa?”
Hàn Thanh Nhiên chợt nhỏ giọng: “ … Vậy chẳng thà anh yêu đương còn hơn.”
“Lèm bèm cái gì đó?” Hàn Thanh Túc ném tập tài liệu về phía cậu.
Hàn Thanh Nhiên lanh mắt lẹ tay chụp được, tức giận: “Thích nói gì thì nói đi, ai nói lại anh đâu.”
Hàn Thanh Túc đắc ý nhướng mày với cậu.
——
Lâm Mộc Hàn xuất viện trước giao thừa một ngày.
Ngoài trời đổ trận tuyết lớn, Lâm Mộc Hàn đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, sắc mặt thoạt nhìn rất nặng nề. Hàn Thanh Túc từ phía sau ôm chầm lấy y, hôn lên tai, đè thấp giọng nói: “Bé cưng, về nhà thôi.”
Lâm Mộc Hàn: “Chờ em chút.”
Không biết bên kia nói gì, mày y càng nhíu chặt, nhưng Hàn Thanh Túc ở kế bên, y không tiện nổi giận, đành nhẫn nhịn dặn dò vài câu, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Hàn Thanh Túc hỏi: “Ai vậy, chọc giận cậu à?”
“Người mới, làm việc lóng ngóng vụng về.” Lâm Mộc Hàn mỉm cười, “Đi thôi.”
Lâm Mộc Hàn cứ nghĩ sẽ về chung cư gần công ty, nhưng dần dần phát hiện tuyến đường đã lệch quỹ đạo. Y nhìn Hàn Thanh Túc bên cạnh: “Anh, chúng ta đi đâu vậy?”
Đây cũng không phải đường về nhà Hàn Thanh Túc.
Hàn Thanh Túc cười nói: “Tất nhiên là về nhà.”
Hắn vừa dứt lời, tài xế phía trước đã mở miệng: “Sếp ơi, tới rồi.”
Xe chạy qua cổng chính, đập vào tầm mắt là một cái hồ rộng lớn, đỉnh núi đối diện sáng đèn. Qua khỏi hồ là sân vườn và bãi cỏ rộng, xe dừng trước một đài phun nước với tượng điêu khắc.
Tuyết rơi càng lúc càng dày đặc. Khi Lâm Mộc Hàn bước xuống xe, bên sườn núi đối diện chợt bắn pháo hoa rực rỡ. Trong làn tuyết, từ đài phun nước vang lên giai điệu du dương, ngôi nhà phía trước cũng nhất loạt sáng đèn. Xe chậm rãi rời đi, Hàn Thanh Túc như làm ảo thuật, từ sau lưng giơ lên một bó hồng to, quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Mộc Hàn, giơ hộp nhẫn trong tay lên. Dưới ánh đèn rực rỡ, pháo hoa và màn tuyết, gương mặt hắn càng điển trai đến mê hồn.
Tuyết vương trên tóc và vai hắn, rơi trên những cánh hồng đỏ thắm diễm lệ. Chiếc nhẫn trong hộp có chút thô ráp, Hàn Thanh Túc thấy ánh mắt y dừng trên chiếc nhẫn, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Tôi đích thân làm đó, trên thế gian này chỉ có duy nhất một chiếc. Thử xem?”
Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm hắn.
Hàn Thanh Túc thấy y không nói lời nào, không cầm hoa cũng không nhận nhẫn, nhướng mày cười nói: “Sao vậy, không thích nhà tân hôn tôi chọn à?”
Hắn nói chưa dứt câu đã bị Lâm Mộc Hàn túm cổ áo kéo dậy, hôn mạnh lên.
Lâm Mộc Hàn hôn một cách thô bạo hung ác, Hàn Thanh Túc bị đẩy lùi về sau mấy bước, suýt nữa ngã luôn vào đài phun nước bên cạnh. Sau đó hắn lại bị kéo vào lòng, bó hồng lớn vì hai người giằng co mà rơi rụng, cánh hoa rơi đầy đất, trên nền tuyết và mặt nước, trông như máu văng tung tóe.
Nhân lúc y lấy hơi, Hàn Thanh Túc th* d*c trêu đùa: “Mẹ nó tôi chu đáo chuẩn bị màn cầu hôn lãng mạn thế này, cậu có thể giữ thể diện cho tôi một chút không?”
Lâm Mộc Hàn cầm lấy nhẫn trong hộp, ném cả bó hoa lẫn chiếc hộp đắt tiền vào nước, lạnh giọng nói: “Phô trương, không thích.”
“Chậc.” Hàn Thanh Túc vừa định nói, đã bị y nắm cằm giữ chặt.
Bất luận là tỏ tình hay cầu hôn, Hàn Thanh Túc đều kinh nghiệm đầy mình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bỏ nhiều tâm sức như vậy. Trong nhà còn chuẩn bị cả ban nhạc hoành tráng và bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, Lâm Mộc Hàn lại không chịu theo kịch bản, túm hắn ấn lên thân cây bên cạnh, mạnh mẽ tách hai chân hắn ra mà hôn tới tấp.
“Cậu có thể nào nhã nhặn một chút không?” Hàn Thanh Túc cảm giác vừa bị nút áo sơ mi của mình đập trúng mặt.
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn: “Không thể.”
Hàn Thanh Túc giữ chặt cổ tay y: “Đậu má, khắp nơi đều có người, cậu bình tĩnh chút đi. Tôi còn bảo người ta quay phim lại đấy… Miệng vết thương cậu vừa mới khép miệng, xương cốt còn chưa lành hẳn… Lâm Mộc Hàn!”
Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu lên từ chỗ tối, cắn mạnh lên môi hắn, khàn khàn nói: “Bớt làm mấy trò lố bịch này đi, hiện tại em chỉ muốn *ụ chết anh.”
Hàn Thanh Túc lập tức bịt kín miệng y, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp, trong vườn cũng có người.”
“Rốt cuộc là anh muốn cầu hôn hay muốn ám sát?” Lâm Mộc Hàn l**m lòng bàn tay hắn.
Hàn Thanh Túc tức giận: “Biết thế thì ám sát luôn cho rồi.”
“Về nhà.” Lâm Mộc Hàn chỉnh lại áo khoác của hắn một chút, nắm chặt cổ tay hắn dắt ra ngoài.
“Hả? Không phải, chờ đã… mẹ nó đi chậm thôi!” Hàn Thanh Túc bị sức trâu của y kéo cho lảo đảo.
Quản gia trong nhà và mấy cái camera chạy bằng cơm trong vườn đều thò ra, nghi hoặc nhìn hắn. Chỉ huy dàn nhạc ngơ ngác giơ tay với hắn, phi công trực thăng chờ trên bãi cỏ phía xa xa cũng chẳng hiểu gì.
Hàn Thanh Túc sốt ruột vẫy vẫy tay, bước nhanh theo Lâm Mộc Hàn: “Lâm Tiểu Hàn.”
Lâm Mộc Hàn không biết đường, kéo hắn vào một chỗ tối om trong vườn hoa, chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ tờ mờ. Y hứng gió lạnh một hồi rốt cuộc bình tĩnh lại, giương mắt nhìn Hàn Thanh Túc, duỗi tay ôm chầm lấy hắn: “Xin lỗi anh, đều tại em.”
“Hầy, có gì to tát đâu.” Hàn Thanh Túc vỗ vỗ lưng y, “Tôi chỉ không hiểu sao cậu phản ứng mạnh như vậy, không thích hoa hồng hay là không thích đông người? Nếu không thích kiểu nhà này, tôi chọn cái khác cho cậu.”
Lâm Mộc Hàn ôm chặt hắn, hô hấp vẫn còn run rẩy, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Không phải, chỉ là em cảm thấy sợ hãi.”
“Sợ cái gì?” Hàn Thanh Túc bật cười, vò đầu y mấy cái, “Hay là bị tên sát thủ kia tạo thành bóng ma tâm lý? Đừng lo, trong này toàn là vệ sĩ, một con ruồi cũng không lọt vào được.
Lâm Mộc Hàn cố gắng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Em sợ anh lại sắp chán em rồi.”
Nụ cười trên gương mặt Hàn Thanh Túc cứng đờ: “Cái gì?”
“Anh ơi, anh tiếp tục thích em đi.” Lâm Mộc Hàn siết chặt hắn vào lòng, “Em còn rất nhiều chuyện chưa cho anh biết… Đừng làm mấy việc này.”
Mười năm trước, một ngày trước khi chia tay, Hàn Thanh Túc dẫn y đi công viên giải trí. Đó là ngày hạnh phúc viên mãn nhất trong suốt mười tám năm cuộc đời, là giấc mơ mà y thậm chí không dám mơ thấy. Ngày hôm sau y lập tức bị báo ứng… sáng sớm nhận được tin nhắn chia tay của Hàn Thanh Túc, tối đó thấy hắn ôm hôn gã trai khác trong xe.
Hàn Thanh Túc xoa mạnh sau lưng y: “Đệt, đừng run nữa, không làm thì không làm, cục cưng, hít sâu thả lỏng nào.”
Không biết qua bao lâu, Lâm Mộc Hàn mới chịu buông hắn ra.
Hàn Thanh Túc đứng trước mặt y xốc áo sơ mi lên cho y xem vết hằn đỏ quanh eo, ê ẩm nói: “Tôi cảm giác thận tôi bị cậu siết lệch vị trí luôn rồi.”
Lâm Mộc Hàn ngồi ở đình hóng gió, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp của hắn, nhẹ nhàng v**t v*. Hàn Thanh Túc bị lạnh đến hít hà một hơi, nhưng không né tránh, giữ đầu y hôn lên trán: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Mộc Hàn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Muốn làm.”
Hàn Thanh Túc hít một hơi khí lạnh: “Ở đây?”
Lâm Mộc Hàn liếc nhìn căn nhà gỗ nhỏ trong vườn hoa, một tay khiêng hắn lên. Hàn Thanh Túc còn chưa kịp hốt hoảng, đầu đã cắm xuống đấu. Đánh chết hắn cũng không dám tưởng tượng một thằng đàn ông mạnh mẽ uy phong như mình lại có ngày bị khiên lên vai. Hắn vừa định giãy giụa, chợt nhớ đến thương thế của Lâm Mộc Hàn, quát: “Cậu đần à! Mẹ nó xương cốt chưa lành, vết mổ mới cắt chỉ!”
Lâm Mộc Hàn một chân đá văng cánh cửa khóa của nhà gỗ, ném hắn lên bàn để dụng cụ trong nhà, hai tay chống hai bên chân hắn, không cho hắn ngồi dậy, hỏi: “Anh, loại nhẫn này anh từng làm cho ai khác chưa?”
Hàn Thanh Túc bị y chọc tức đến bật cười: “Đương nhiên từng làm, bạn trai cũ mỗi người một chiếc, đm.”
Lâm Mộc Hàn nhìn thẳng vào mắt hắn mấy giây, cúi người áp sát xuống, nở nụ cười âm trầm: “Vậy là chỉ một mình em có. Anh ơi, anh thật tốt.”
Hàn Thanh Túc muốn đấm y một cú.
Gió lạnh thổi từng trận, cánh cửa hư kêu kẽo kẹt, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, xung quanh tối om. Trong căn phòng lạnh lẽo chỉ còn tiếng th* d*c nóng bỏng và lời chửi bới tức giận. Trên tường treo đầy dụng cụ làm vườn, chân bàn cọ vào sàn gỗ phát ra âm thanh ê răng.
“Anh à, còn làm mấy trò này nữa là em giết anh.”
“Mẹ nó… nhẹ chút!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.