🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Đồ khốn.”
“Yêu cưng~”

—— oOo ——

Đây là đêm giao thừa đáng nhớ nhất của Hàn Thanh Túc.

“Hắt xì!” Hắn hắt hơi một cái, nhận lấy ly cà phê nóng Lâm Mộc Hàn đưa cho uống một ngụm, chỉ vào cái giường lớn phủ đầy cánh hồng xa hoa, “Cái này không phải tốt hơn cái bàn mục nát trong chòi gỗ à, mẹ nó cậu một hai phải hành hạ tôi trong cái lạnh âm mười độ.”

Lâm Mộc Hàn liếc mắt nhìn đống hoa trên giường, mặt không cảm xúc: “Chiêu này anh dùng nát nước rồi chứ gì?”

Hàn Thanh Túc sửng sốt nhìn y: “Hàn Hàn, câu đó tổn thương lòng người lắm đấy nhé.”

“Em xin lỗi, anh…” Lâm Mộc Hàn ngồi xuống cạnh hắn, “Em không khống chế được bản thân. Em nghĩ đến cảnh anh cũng từng cầu hôn Sở Cảnh Nguyên như vậy, bày tỏ với người khác như vậy, một giây em cũng không chịu nổi.”

“Ài.” Hàn Thanh Túc lại nhấp cà phê, mắt cá chân này gác lên đầu gối kia, thoải mái thả lỏng, “Tôi không cầu hôn với Sở Cảnh Nguyên như vậy. Lúc ấy bọn tôi đang ở khu nghỉ dưỡng, hắn hỏi tôi muốn kết hôn không.”

Lâm Mộc Hàn sửng sốt.

“Tôi gật đầu.” Hàn Thanh Túc nói, “Thời gian đó bệnh tình mẹ tôi bắt đầu chuyển biến xấu… Tuy nói thế này có chút giả tạo, nhưng tôi nghĩ kết hôn cũng được, mẹ tôi rất ưng ý Sở Cảnh Nguyên.”

“Chỉ vì vậy thôi sao?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

“Nhiều yếu tố khác cộng lại nữa, thời gian đó mệt mỏi lắm.” Hàn Thanh Túc dựa vào lưng ghế sô pha, “Tôi chỉ biết mẹ tôi sức khỏe không tốt, hở chút là ngã bệnh, nhưng không biết mẹ bị bệnh nan y, không có ai nói cho tôi biết cả. Hàn Thanh Nhiên vừa vào đại học đã biết chuyện này, tôi thì không.”

Hắn v**t v* cái ly một chút, tự giễu: “Có lẽ là vì cảm thấy tôi biết cũng chẳng giúp được gì, lúc nào cũng chọc giận mẹ. Lần đó tôi ở quán bar gần bệnh viện suốt đêm, vô tình là người đến đầu tiên, ở ngoài cửa nghe bác sĩ nói tình hình của mẹ với ba tôi, đờ cả người.”

Lâm Mộc Hàn đặt tay lên đùi hắn.

“Khốn nạn lắm, tôi là người cuối cùng biết bệnh tình của mẹ. Giao thừa năm ngoái, bác sĩ nói mẹ còn hai ba năm.” Hàn Thanh Túc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm ly cà phê, “Tôi không biết nói chuyện này với ai. Nhiều bạn bè như vậy, còn có Sở Cảnh Nguyên, nhưng không mở lời được với bất kỳ ai.”

“Tôi nghĩ, không thì ổn định đi, cho mẹ tôi nhìn thấy, tốt xấu gì cũng để ba mẹ yên tâm một chút.” Hàn Thanh Túc miết cái ly, quay đầu nhìn Lâm Mộc Hàn, “Sau đó cả hai người bọn họ đều đi mất rồi.”

Hương cà phê thoang thoảng ở chóp mũi. Hàn Thanh Túc cúi đầu nhìn nó, có chút ngây ra.

“Anh à, anh không làm gì sai cả.” Lâm Mộc Hàn bóp nhẹ vai hắn, “Đừng tự trách mình.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với ai.” Hàn Thanh Túc nói, “Tôi yêu đương với nhiều người như vậy, có người cực kỳ thích, có người gặp dịp thì chơi thôi. Nhưng nói thật, tôi không thích người, tôi thích sự mới mẻ và k*ch th*ch.”

“Anh.” Lâm Mộc Hàn đột nhiên đanh giọng, “Đừng nói nữa.”

Hàn Thanh Túc câu cổ y, cho y một nụ hôn có vị cà phê: “Cục cưng, thả lỏng chút đi.”

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn: “Câm miệng.”

“Không câm miệng.” Hàn Thanh Túc cười nói, “Nếu tối qua cậu nhận lời cầu hôn của tôi, sáng nay chúng ta đã đi đăng ký rồi.”

“Em nhận lời rồi.” Lâm Mộc Hàn nói.

“Cậu nhận lời rồi?” Hàn Thanh Túc nhìn sâu vào mắt y, cười nói, “Cậu còn chẳng dám bước qua cửa.”

Lâm Mộc Hàn im lặng thật lâu, sau đó hỏi: “Vậy anh cầu hôn em là thật lòng sao?”

Đến lượt Hàn Thanh Túc im lặng. Không biết qua bao lâu, hắn mới thở dài, giống như đã thỏa hiệp: “Lâm Tiểu Hàn, đừng lúc nào cũng rạch ròi như vậy.”

“Ý của anh là, anh có thể kết hôn, nhưng đối tượng là ai hoàn toàn không quan trọng.” Lâm Mộc Hàn nói.

Hàn Thanh Túc gãi mũi: “Cũng không phải hoàn toàn không quan trọng.”

“Quan trọng cỡ nào?” Lâm Mộc Hàn nghiến răng.

Hàn Thanh Túc dùng ngón trỏ và ngón cái ước lượng một đoạn, sau đó rút lại còn phân nửa: “Cỡ này?”

“Hàn Thanh Túc.” Lâm Mộc Hàn nhìn hắn bằng ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống người này.

Hàn Thanh Túc cười cười, đặt cà phê xuống bàn trà, bất đắc dĩ nói: “Là cậu một hai hỏi cho bằng được. Tôi mà cầu hôn, đổi thành bất kỳ ai khác cũng sẽ không truy vấn đến cùng như vậy.”

Hắn cũng cảm thấy buồn bực. Nhiều người như vậy, ai hắn cũng có thể chia tay êm đẹp, chỉ duy nhất Lâm Mộc Hàn là không được. Đội mưa to đến hỏi cho ra lẽ rồi đấm hắn một cú, vậy mà nhiều năm như vậy còn nhớ mãi không quên, dây dưa không dứt. Hắn thổ lộ hay cầu hôn ai cũng nắm chắc thắng lợi, vậy mà tối hôm qua lại có chút hồi hộp… Ờ, còn bị cự tuyệt.

Dù đối phương đã nhận nhẫn, nhưng trong mắt Hàn đại thiếu gia thì chẳng khác nào cự tuyệt.

Chả hiểu nổi.

Nhưng thôi, không sao.

“Anh muốn chia tay?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

“Tết nhất nói chuyện này không may mắn.” Hàn Thanh Túc cười nói, “Không thì để mấy ngày nữa đi?”

“Tại sao?” Lâm Mộc Hàn bình tĩnh nhìn vào mắt hắn.

Hàn Thanh Túc trầm mặc hồi lâu: “… Những gì tôi nói nãy giờ đều vô ích à? Đây là lần đầu tiên tôi giãi bày nhiều như vậy đấy, chưa có ai có đãi ngộ này đâu.”

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm chiếc di động trên bàn, không nói gì. Hiếm có một lần bầu không khí giữa hai người bọn họ lúng túng và yên tĩnh như vậy.

“Được.” Lâm Mộc Hàn đứng dậy, “Vậy mấy ngày nữa lại nói.”

Hàn Thanh Túc có chút ngạc nhiên nhướng mày. Lâm Mộc Hàn cầm di động trên bàn, đi ra khỏi biệt thự.

Hàn Thanh Túc suýt thì không phản ứng được. Mãi đến khi ly cà phê sắp lạnh, hắn mới bưng lên uống một ngụm, đắng đến méo mặt.

——

Đến tận rằm tháng Giêng, Hàn Thanh Túc vẫn chưa gặp lại Lâm Mộc Hàn.

Suốt mười lăm ngày.

Lúc ăn cơm, hắn không nhịn được mở điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện của hai người. Tin nhắn cuối cùng là đêm trước giao thừa.

“Anh? Anh!” Hàn Thanh Nhiên gõ lên bàn.

“Ừ?” Hàn Thanh Túc ngẩng lên, nghi hoặc nhìn cậu.

“Em gọi anh nãy giờ mà không nghe à, đang nghĩ gì vậy?” Hàn Thanh Nhiên nhíu mày.

“Từ giao thừa đến giờ Lâm Mộc Hàn vẫn chưa liên lạc với anh.” Hàn Thanh Túc nhíu mày, “Chậc.”

“Đây là chuyện tốt.” Hàn Thanh Nhiên húp một miếng canh, “Anh ta không dây dưa với anh là tốt nhất.”

Hàn Thanh Túc buông đũa, sắc mặt nặng nề: “Có gì đó không đúng lắm.”

“Cái gì không đúng? Theo như em điều tra được, anh ta là người của tập đoàn Thanh Sâm.” Hàn Thanh Nhiên nói, “Anh ta không phải Lâm Túc đi nữa thì cũng có liên quan đến Thanh Sâm, tiếp cận anh chắc chắn có mưu đồ, may mà anh chưa lộ ra thông tin gì quan trọng.”

Hàn Thanh Túc thất thần ậm ừ.

“Không phải chứ? Anh làm sao vậy?” Hàn Thanh Nhiên nghi hoặc nhìn hắn, “Đừng nói anh tiếc đấy nhé.”

Hàn Thanh Túc nhớ đến ánh mắt lạnh nhạt mà thất vọng của Lâm Mộc Hàn lúc rời đi, bực bội vò đầu: “Tiếc cái đếch.”

Từ lâu hắn đã cảm thấy tên đó có âm mưu, chẳng qua muốn tìm cách tử tế chút tống cổ y đi thôi.

Hàn Thanh Nhiên nói: “Anh tốt nhất là vậy.”

Hàn Thanh Túc đi làm tan làm đều đi cùng Hàn Thanh Nhiên, có vệ sĩ đi theo, tất nhiên sẽ không lo lắng Lâm Mộc Hàn thật sự nổi điên đến thụi hắn một phát, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Lâm Mộc Hàn không giống loại người sẽ dễ dàng bỏ cuộc.

Hàn Thanh Nhiên nói: “Anh nghĩ nhiều rồi.”

Hàn Thanh Túc lại cảm thấy uất nghẹn. Nếu Lâm Mộc Hàn thật sự dứt khoát phủi mông đi mất, vậy hắn ở đây đa sầu đa cảm làm con mẹ gì?

“Chắc chắn là anh làm việc chăm chỉ quá rồi.” Hàn Thanh Túc suy nghĩ mấy ngày, rốt cuộc đi đến kết luận như vậy, “Anh cần bắt đầu một cuộc tình lành mạnh và tràn ngập ánh sáng.”

Hàn Thanh Nhiên cũng không ngẩng đầu lên: “Anh mà vào quán bar tìm tình yêu thì chắc chắn là không lành mạnh sáng sủa nổi.”

Hàn đại thiếu gia đã cởi tới cái nút áo sơ mi thứ ba khinh khỉnh nhìn cậu: “Oắt con, cậu thì biết gì.”

“Em có một người bạn mới từ nước ngoài về, con nhà gia giáo, cũng đã come out với phụ huynh, gia thế tương đương chúng ta, người nhà đồng ý cho anh ta tìm bạn trai.” Hàn Thanh Nhiên nói, “Muốn gặp mặt không?”

Hàn Thanh Túc cự tuyệt theo phản xạ: “Không gặp.”

“Không gặp sao biết có hợp hay không?” Hàn Thanh Nhiên nói, “Nếu hợp, sẽ có thêm vốn.”

Hàn Thanh Túc cúi đầu cài nút áo: “Thông tin liên lạc.”

Buổi gặp mặt được ước định tại một nhà hàng cao cấp và riêng tư. Đối phương 30 tuổi, ngoại hình tuấn tú, mặc vest phẳng phiu, đeo kính, trông nhã nhặn lịch sự.

“Chào anh, tôi là Chu Chính.” Người kia bắt tay với Hàn Thanh Túc.

“Chào cậu, tôi là Hàn Thanh Túc.” Hắn gật đầu, ngồi xuống đối diện.

Hai người khách khí gọi món. Chu Chính đúng như lời Hàn Thanh Nhiên miêu tả, rất bảo thủ, tình sử sạch sẽ, chỉ từng yêu hai người.

“… Tôi và bạn trai cũ yêu nhau bảy năm, chia tay vì tôi muốn kết hôn, anh ấy thì không.” Chu Chính khá cởi mở, “Tôi không đủ kiên nhẫn chờ anh ấy trưởng thành thêm nữa, trái tim anh ấy dường như không bao giờ có thể ổn định. Tôi là người rất thiếu cảm giác an toàn, đến cùng tôi thậm chí không biết anh ấy có còn yêu tôi không, hay chỉ còn trách nhiệm và tình thân…”

Hàn Thanh Túc mỉm cười lắng nghe, cố nén một cái ngáp. Hắn nhìn chằm chằm nhánh hoa trên bàn ăn, không hiểu sao cảm thấy bông hoa vàng nho nhỏ này hơi giống Lâm Mộc Hàn.

Anh à, anh chết chắc rồi. Hoa nhỏ âm u nhìn chằm chằm hắn.

Nửa tháng trời không liên lạc với em, còn lén lút đi xem mắt sau lưng em, em đã đồng ý chia tay chưa hả!? Hoa nhỏ gào thét.

Anh chẳng hề yêu em, thừa biết em thiếu cảm giác an toàn, còn cố ý dùng trò cầu hôn đó thử lòng em! Hoa nhỏ chống nạnh mắng.

Em phải nhốt anh xuống tầng hầm, *ụ chết anh! Không bao giờ cho anh thấy mặt trời ngày mai nữa! Hoa nhỏ hung dữ nói, Còn chưa chia tay đã đi tìm hoa thơm cỏ lạ, anh là thứ đàn ông khốn nạn vô đạo đức!

“Má ơi!” Hàn Thanh Túc đột nhiên choàng tỉnh, hoang mang nhìn Chu Chính trước mặt.

Chu Chính bị hắn dọa sợ: “Anh Hàn, anh không sao chứ?”

Hàn Thanh Túc cầm dao ăn chỉ vào bông hoa nhỏ kia, rầu rĩ nói: “Tôi cảm thấy cái bông này giống hệt bạn trai tôi, mới rồi nó còn nói chuyện với tôi.”

Chu Chính ngẩn ra: “Anh Hàn có bạn trai rồi?”

Hàn Thanh Túc cười nói: “Ngại quá, chỉ là giận dỗi chút thôi… Mâu thuẫn nhỏ ấy mà.”

“À không sao, tôi hiểu.” Chu Chính cầm khăn ăn lau miệng, lịch sự cười nói, “Tôi ăn xong rồi, anh cứ thong thả.”

Sau đó anh ta đứng dậy, rời khỏi sảnh ăn.

Hàn Thanh Túc lập tức thở phào nhẹ nhõm, cầm dao ăn chọt chọt hoa nhỏ: “Cậu xem, người ta lịch thiệp chưa kìa, ăn uống xong còn biết lau miệng. Cậu thì sao, mẹ nó toàn lấy tay quẹt, ở dơ muốn chết.”

Hoa nhỏ bị hắn chọc đến héo hon rũ xuống.

Hàn Thanh Túc “chậc” một tiếng, lấy điện thoại ra chụp tấm hình bông hoa, gửi cho Lâm Mộc Hàn.

Hắn đợi một lúc, Lâm Mộc Hàn không trả lời. Hắn nhướng mày nhìn chằm chằm màn mình, vừa chuẩn bị đứng dậy, di động liền báo có tin nhắn.

Hắn cười nhạo một tiếng, mở ra, lại là tin từ Hàn Thanh Nhiên:

Nụ cười trên khóe miệng Hàn Thanh Túc hơi héo xuống, cúi đầu gõ hai chữ:

Hắn đứng dậy, người phục vụ bên cạnh bước đến đưa hắn ra ngoài. Hắn cứ cắm đầu nhìn cái điện thoại mãi không thấy hồi âm, chân bước theo người phía trước.

Mẹ nó, chẳng lẽ bị Lâm Mộc Hàn chơi hắn thật à?

Thật sự chỉ là đùa bỡn với hắn thôi sao?

Chậc, thế cũng tốt, bằng không hắn lại thấy áy náy. Dù sao Lâm Mộc Hàn cũng không thật lòng.

Hàn Thanh Túc soạn một câu tính gửi đi, nhưng rồi nhanh chóng xóa mất, bỏ điện thoại trở lại vào túi.

Dẹp mẹ nó đi.

Hàn Thanh Túc đút tay vào túi bước tiếp về phía trước. Sâu trong trong khu vườn yên tĩnh, ánh sáng càng lúc càng mờ. Hắn chợt thấy có gì đó sai sai, nhìn về phía người phục vụ đi trước dẫn đường, cảnh giác nói: “Lối này hình như không đúng lắm?”

Người phục vụ mặc âu phục đen quay đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt âm trầm: “Anh à, to gan thật đó.”

Tim Hàn Thanh Túc giật thót một cái. Quái quỷ làm sao, gương mặt này đột nhiên lại trùng khớp với bông hoa vừa rồi: “Má, sao lại là cậu?”

Lâm Mộc Hàn ngoài cười trong không cười: “Em đưa anh đi suốt một đường, anh không hề phát hiện. Sao hả, mải mê tán tỉnh Chu Chính kia chứ gì?”

“A.” Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm gương mặt y. Hơn nửa tháng không gặp, thế quái nào hắn lại cảm giác tên nhãi Lâm Mộc Hàn này càng đẹp trai thế nhỉ?

Lâm Mộc Hàn nheo mắt, khuôn cằm căng lên, giận quá hóa cười: “Đồ lả lơi ong bướm.”

Hàn Thanh Túc: “Mẹ nó nói năng đàng hoàng chút đi.”

Lâm Mộc Hàn đột ngột tiến sát lại gần, Hàn Thanh Túc phải ngẩng đầu mới tránh được nụ hôn: “Muốn gì? Cưỡng hôn à?”

Hắn thoạt nhìn còn rất chờ mong.

Lâm Mộc Hàn: “Anh không có gì muốn giải thích sao?”

“Giải thích cái đếch. Cậu là người đột nhiên mất tích trước, không một cuộc gọi không một tin nhắn, tôi còn tưởng cậu chết ở xó nào rồi.” Hàn Thanh Túc cười nhạo, “Lâm hoa nhỏ, cậu ra dáng bạn trai cũ chút được không?”

Lâm Mộc Hàn bóp chặt cổ hắn hôn lên.

Hàn Thanh Túc ban đầu muốn phản kháng, khổ nỗi tay chân không nghe lời. Hắn ôm eo Lâm Mộc Hàn ấn lên bức tường bên cạnh, hung tợn hôn đáp trả.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy hôn môi lại là một chuyện điên rồ và sung sướng đến mức này, vậy nên đến khi hai người tách ra, môi đều có chút tê dại, trong miệng tanh nồng mùi máu.

“Bạn trai cũ?” Lâm Mộc Hàn vẫn bóp chặt cổ hắn không buông.

Hàn Thanh Túc cong môi cười: “Bạn trai cũ.”

Lâm Mộc Hàn xoa nhẹ bờ môi của hắn, cười lạnh: “Anh mơ đi.”

Hàn Thanh Túc dùng đầu gối thúc nhẹ y, bực bội hỏi: “Mẹ nó nửa tháng qua cậu đi đâu vậy?”

“Ra nước ngoài.” Lâm Mộc Hàn dừng một chút, “Có việc đột xuất, di động không có sóng”

“Chậc.” Hàn Thanh Túc lười biếng vỗ vỗ mặt y, “Thanh Sâm còn phái cậu đi công tác à?”

Lâm Mộc Hàn nhìn thẳng vào hắn một lúc, không phủ nhận: “Ừm.”

Hàn Thanh Túc hừ cười: “Cỡ như cậu, tối thiểu cũng là phó tổng chứ hả?”

Lâm Mộc Hàn đáp: “Chưa đến.”

“Hốt cậu về nhà họ Hàn, chịu không?” Hàn Thanh Túc véo má y.

Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Tùy tình hình.”

“Thế thôi, về làm vợ cũng được.” Hàn Thanh Túc ngông nghênh nhìn y, “10 giờ sáng mai, trước cửa Cục Dân chính thành phố A, tới hay không thì tùy.”

Lâm Mộc Hàn nhíu mày càng sâu.

“Cút đi.” Hàn Thanh Túc tươi cười vỗ vai y, xoay người cất bước.

Lâm Mộc Hàn một tay kéo hắn trở lại, trầm giọng nói: “Cục Dân chính 8 rưỡi làm việc rồi.”

“Mẹ nó tôi dậy không nổi!” Hàn Thanh Túc cáu kỉnh nói.

Lâm Mộc Hàn: “Em gọi anh.”

“Gọi ông nội cậu.” Hàn Thanh Túc gắt gỏng.

Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn trên tay Lâm Mộc Hàn cực kỳ bắt mắt. Y lấy ra một chiếc nhẫn thủ công có kiểu dáng tương tự, đeo vào tay Hàn Thanh Túc.

Hàn Thanh Túc ngẩn ra.

“Anh à, em không để tâm.” Lâm Mộc Hàn nắm tay hắn, đặt xuống một nụ hôn, “Chỉ cần anh thuộc về em, những chuyện khác đều không quan trọng.”

Hàn Thanh Túc bất thình lình hắt xì một cái.

Lâm Mộc Hàn lùi lại nửa bước.

“Đậu má, cậu thật sự không để tâm?” Hàn Thanh Túc sửng sốt.

Lâm Mộc Hàn nói: “Bên ngoài lạnh, ai bảo anh ăn mặc lẳng lơ như thế.”

“Ờ, mặc hơi ít thật.” Hàn Thanh Túc quẹt mũi.

“Lẳng lơ.”

“Con mẹ nó rốt cuộc có muốn cưới nữa không?” Hàn Thanh Túc bực bội hỏi.

“Cưới.” Lâm Mộc Hàn sóng vai đi cùng hắn, giơ tay cho hắn.

Hàn Thanh Túc muốn bắt lấy, Lâm Mộc Hàn lại tránh đi: “Nhìn ngón tay ấy, làm nhẫn phồng rộp lên hết.”

“Vãi, thuần thủ công à?”

“Hở?”

“Nhẫn của cậu là tôi dùng máy mài.”

“… Anh.”

“Cũng như nhau thôi, tôi không ngờ cậu thật sự đồng ý.”

“Đồ khốn.”

“Yêu cưng~”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.