“Đồ khốn.” —— oOo —— Đây là đêm giao thừa đáng nhớ nhất của Hàn Thanh Túc. “Hắt xì!” Hắn hắt hơi một cái, nhận lấy ly cà phê nóng Lâm Mộc Hàn đưa cho uống một ngụm, chỉ vào cái giường lớn phủ đầy cánh hồng xa hoa, “Cái này không phải tốt hơn cái bàn mục nát trong chòi gỗ à, mẹ nó cậu một hai phải hành hạ tôi trong cái lạnh âm mười độ.” Lâm Mộc Hàn liếc mắt nhìn đống hoa trên giường, mặt không cảm xúc: “Chiêu này anh dùng nát nước rồi chứ gì?” Hàn Thanh Túc sửng sốt nhìn y: “Hàn Hàn, câu đó tổn thương lòng người lắm đấy nhé.” “Em xin lỗi, anh…” Lâm Mộc Hàn ngồi xuống cạnh hắn, “Em không khống chế được bản thân. Em nghĩ đến cảnh anh cũng từng cầu hôn Sở Cảnh Nguyên như vậy, bày tỏ với người khác như vậy, một giây em cũng không chịu nổi.” “Ài.” Hàn Thanh Túc lại nhấp cà phê, mắt cá chân này gác lên đầu gối kia, thoải mái thả lỏng, “Tôi không cầu hôn với Sở Cảnh Nguyên như vậy. Lúc ấy bọn tôi đang ở khu nghỉ dưỡng, hắn hỏi tôi muốn kết hôn không.” Lâm Mộc Hàn sửng sốt. “Tôi gật đầu.” Hàn Thanh Túc nói, “Thời gian đó bệnh tình mẹ tôi bắt đầu chuyển biến xấu… Tuy nói thế này có chút giả tạo, nhưng tôi nghĩ kết hôn cũng được, mẹ tôi rất ưng ý Sở Cảnh Nguyên.” “Chỉ vì vậy thôi sao?” Lâm Mộc Hàn hỏi. “Nhiều yếu tố khác cộng lại nữa, thời gian đó mệt mỏi lắm.” Hàn Thanh Túc dựa vào lưng ghế sô pha, “Tôi chỉ biết mẹ tôi sức khỏe không
“Yêu cưng~”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920320/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.