Anh, chúc mừng tân hôn. —— oOo —— Hàn Thanh Nhiên thức trắng đêm làm việc, vừa kết thúc “ca làm” đã thấy ông anh mình đứng trước gương gần cầu thang chỉnh lại tóc tai. Hơn nữa, hôm nay Hàn Thanh Túc mặc một chiếc sơ mi trắng được ủi thẳng thớm, toàn thân toát ra vẻ rạng rỡ hân hoan, hoàn toàn khác với bộ dạng uể oải sống dở chết dở hôm qua khi đi xem mắt. “Anh, anh với Chu Chính thật sự thất bại à?” Hàn Thanh Túc hai mắt thâm quầng, cất tiếng hỏi. “Thất bại. Cậu ta khá tốt, nhưng nhàm chán quá.” Hàn Thanh Túc ngâm nga trong họng, cởi bỏ nút trên cùng, xác định mình đẹp trai 360o không góc chết rồi mới vui vẻ bước xuống lầu. Hàn Thanh Nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ: “Mới 7 rưỡi, anh đi đâu vậy?” “Tìm hoan mua vui.” Hàn Thanh Túc nhướng mày với cậu, “Dắt chị dâu về cho cậu.” Hàn Thanh Nhiên: “…” Cậu cảm giác anh mình như một con công xòe đuôi, cả người tỏa ra cảm giác theo đuổi bạn đời, có chút không yên tâm: “Anh à, thật sự ổn chứ?” Hàn Thanh Túc đã ra tới cửa, đột nhiên xoay người, nghiêm túc nói: “Suýt nữa thì quên.” Sau đó chạy ngược lên lầu. “Quên cái gì?” Hàn Thanh Nhiên ở dưới lầu gọi với lên. Giọng nói vui vẻ của Hàn Thanh Túc từ trên lầu truyền xuống: “Con nít con nôi đừng có hỏi.” Hàn Thanh Nhiên đã làm việc cả đêm, lúc này mệt rã rời: “Anh, miễn là không phải Lâm Mộc Hàn, còn lại tùy anh.” Hàn Thanh Túc lao xuống như một cơn gió, lúc đi ngang qua cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/limited-lover-quy-hong-lac-tuyet/2920321/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.