Anh, chúc mừng tân hôn.
—— oOo ——
Hàn Thanh Nhiên thức trắng đêm làm việc, vừa kết thúc “ca làm” đã thấy ông anh mình đứng trước gương gần cầu thang chỉnh lại tóc tai. Hơn nữa, hôm nay Hàn Thanh Túc mặc một chiếc sơ mi trắng được ủi thẳng thớm, toàn thân toát ra vẻ rạng rỡ hân hoan, hoàn toàn khác với bộ dạng uể oải sống dở chết dở hôm qua khi đi xem mắt.
“Anh, anh với Chu Chính thật sự thất bại à?” Hàn Thanh Túc hai mắt thâm quầng, cất tiếng hỏi.
“Thất bại. Cậu ta khá tốt, nhưng nhàm chán quá.” Hàn Thanh Túc ngâm nga trong họng, cởi bỏ nút trên cùng, xác định mình đẹp trai 360o không góc chết rồi mới vui vẻ bước xuống lầu.
Hàn Thanh Nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ: “Mới 7 rưỡi, anh đi đâu vậy?”
“Tìm hoan mua vui.” Hàn Thanh Túc nhướng mày với cậu, “Dắt chị dâu về cho cậu.”
Hàn Thanh Nhiên: “…”
Cậu cảm giác anh mình như một con công xòe đuôi, cả người tỏa ra cảm giác theo đuổi bạn đời, có chút không yên tâm: “Anh à, thật sự ổn chứ?”
Hàn Thanh Túc đã ra tới cửa, đột nhiên xoay người, nghiêm túc nói: “Suýt nữa thì quên.”
Sau đó chạy ngược lên lầu.
“Quên cái gì?” Hàn Thanh Nhiên ở dưới lầu gọi với lên.
Giọng nói vui vẻ của Hàn Thanh Túc từ trên lầu truyền xuống: “Con nít con nôi đừng có hỏi.”
Hàn Thanh Nhiên đã làm việc cả đêm, lúc này mệt rã rời: “Anh, miễn là không phải Lâm Mộc Hàn, còn lại tùy anh.”
Hàn Thanh Túc lao xuống như một cơn gió, lúc đi ngang qua cậu còn ôm chầm một cái: “Nhiên Nhiên, anh hai yêu cưng.”
Hàn Thanh Nhiên nhất thời ớn lạnh, cả người dựng đứng lông tơ, theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng Hàn Thanh Túc đã chạy mất dạng, cậu gian nan bước hai bước, ngã đầu vào sô pha ngủ thẳng cẳng.
Cậu nằm mơ vẫn lo lắng cho ông anh đầu óc không thật sự bình thường của mình, chạy theo sau Hàn Thanh Túc gào khản cả giọng: “Anh… Nhất định! Tuyệt đối! Không được! Kết hôn với Lâm Mộc Hàn… nhớ chưa!?”
Trong mơ anh cậu biến thành một con công mặc vest, khoa trương tặng cậu một nụ hôn gió, tay trong tay với Lâm Mộc Hàn tạo hình trái tim: “Nhớ rồi! Kết hôn với Lâm Mộc Hàn! Nhiên Nhiên, anh hai yêu cưng!”
Hàn Thanh Nhiên ngủ mơ mà rùng mình một cái, mặt xanh mét.
Oẹ ~
——
Lâm Mộc Hàn đứng trước cửa Cục Dân chính, cảm thấy cứ vậy mà đăng ký kết hôn với Hàn Thanh Túc thật sự không ổn.
Quá khứ tệ hại, hiện tại cũng không thẳng thắng với nhau, lời cầu hôn gượng gạo, động cơ không trong sáng. Hàn Thanh Túc cũng chẳng thật lòng là bao, chia tay không rõ ràng, quay lại quá đột ngột. Y là kẻ một kẻ tồi tệ, Hàn Thanh Túc cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, chuyện kết hôn nói chơi chơi thì được, còn làm thật thì…
Rồi y thấy Hàn Thanh Túc từ xa vẫy vẫy quyển sổ hộ khẩu trong tay.
Dẹp mẹ đi.
Mấy thằng tồi thì tốt nhất là ở cùng nhau.
Y mỉm cười, bước nhanh đến chỗ Hàn Thanh Túc.
Khi cầm giấy chứng nhận kết hôn mới tinh trên tay, Lâm Mộc Hàn cảm thấy cứ như đang mơ.
Hàn Thanh Túc thì đang phát kẹo mừng cưới cho nhân viên, phong độ ngời ngời nhẹ nhàng mỉm cười: “Cảm ơn, vất vả rồi, mời ăn kẹo.”
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.” Nhân viên mỉm cười nhận kẹo, quay sang Lâm Mộc Hàn, “Hai anh đẹp đôi lắm.”
Lâm Mộc Hàn có chút ngẩn người, miệng đã bị nhét một viên kẹo.
“Niềm vui của mình tự mình hưởng.” Hàn Thanh Túc nhướng mày với y.
Đăng ký kết hôn, một việc bình thường, đơn giản, tổng cộng mất chưa tới nửa tiếng, nhưng là điều mà Lâm Mộc Hàn đã điên cuồng khát khao suốt mười năm.
Hình như cũng không thấy kích động lắm.
Lâm Mộc Hàn cắn viên kẹo trong miệng, cùng Hàn Thanh Túc đi ra: “Ăn gì chưa?”
“Chưa.” Hàn Thanh Túc ngáp dài, đút tay vào túi, lười nhác ngả người đè lên lưng Lâm Mộc Hàn, đầu gác lên vai, trọng lượng cả người dồn hết vào y, “Ăn đại cái gì đi.”
“Ăn gì đây?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
“Tiệc Mãn Hán đi.” Hàn Thanh Túc lại ngáp một cái.
“Anh, đừng nói đêm qua anh thức trắng nhé?” Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn hắn.
Hàn Thanh Túc nhíu mày: “Không đến nỗi, chỉ là ngủ không ngon. Mẹ nó, tôi nằm mơ thấy cậu giết tôi chặt xác, chôn tôi dưới đáy hồ, sợ muốn chết.”
Lâm Mộc Hàn: “Không đến mức đó đâu.”
Hàn Thanh Túc cúi đầu nhìn kỹ tờ hôn thú trong tay, không hài lòng lắm: “Tôi đã nói là nên chỉnh một chút mà, nhìn đầu to quá.”
“Đầu anh không to.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Tôi đang nói cậu.” Hàn Thanh Túc chọc chọc gáy y, “Lâm đầu to.”
Lâm Mộc Hàn: “… Anh à, đầu tụi mình cùng cỡ.”
“Đậu má, cậu quả nhiên là đồ b**n th**, có ai ăn ở không đi đo kích cỡ đầu người khác không hả?” Hàn Thanh Túc khiếp sợ nhìn y.
Lâm Mộc Hàn bất đắc dĩ: “Anh muốn nghĩ gì thì tùy.”
“Nghe cậu nói kìa.” Hàn Thanh Túc chỉ vào y, chính khí lẫm liệt, “Trên mạng nói quả nhiên không sai, đàn ông cưới về rồi sẽ lập tức lộ ra bản chất xấu xa. Cậu rốt cuộc cũng lộ bộ mặt thật của mình rồi…”
Hắn còn chưa nói hết, Lâm Mộc Hàn đột nhiên xoay người ôm chặt hắn. Hàn Thanh Túc sửng sốt, theo bản năng nâng lên tay lên, cái tay dừng giữa không trung vài giây rồi mới chậm rãi đặt lên lưng y, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Anh ơi, thật sự kết hôn rồi sao?” Lâm Mộc Hàn nhỏ giọng hỏi hắn.
“Ừ, thật chứ.” Hàn Thanh Túc cười nói, “Nóng sốt mới ra lò, trên tay tôi còn mực lấy dấu vân tay này.”
Lâm Mộc Hàn lẩm bẩm chửi tục một tiếng: “Cứ như nằm mơ vây.”
Hàn Thanh Túc không nói gì.
“Em nằm mơ cũng không dám mơ thấy chuyện này.” Lâm Mộc Hàn thở dài, vai lưng căng chặt chợt thả lỏng.
Hàn Thanh Túc ôm siết y một cái: “Mẹ nó không có tiền đồ, tôi dám này.”
“Đệt.” Lâm Mộc Hàn cười mắng một tiếng, “Sao anh cứ vặn em bằng được vậy.”
“Dù sao tôi cũng là một nghệ sĩ ngôn từ mà.” Hàn Thanh Túc kêu ngạo nói, “Từng đoạt giải nhất cuộc thi tấu hài thanh thiếu niên thành phố A đấy.”
“Thần kinh.” Lâm Mộc Hàn cảm nhận được nhịp tim đang đập trong lồng ngực hắn, cắn răng, “Mẹ nó, em cứ tưởng anh chỉ đùa.”
“Nhân sinh chính là trò đùa, hoặc là chơi hoặc là bị chơi; giống như con người vậy, hoặc là đè hoặc là bị đè.” Hàn Thanh Túc ngữ khí thâm trầm, “Đù, tôi cảm thấy mình có thể cố gắng học hành, lấy thêm cái bằng triết học.”
Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu, đuôi mắt hơi đỏ: “Anh ơi, tục quá, không hợp đâu.”
“Khóc à?” Hàn Thanh Túc lau nhẹ khóe mắt y.
Lâm Mộc Hàn có chút kháng cự mà quay đầu: “Không có.”
Hàn Thanh Túc được đà đắc ý: “Không có thì thôi. Nam nhân, từ nay về sau ta sẽ không làm em rơi nước mắt nữa, chỉ làm em chảy… Ứm.”
“Đội chống m** d*m ở kế bên.” Lâm Mộc Hàn thở dài, “Cầu xin anh thu lại phép thần thông đi.”
Hàn Thanh Túc hắng giọng, nói: “Ngại quá, mới cưới nên hơi kích động.”
Lâm Mộc Hàn nắm tay hắn dắt đi về phía trước: “Cảm nhận được rồi, vừa rồi tim anh đập đủ một trăm hai mươi nhịp.”
“Chắc chưa ăn sáng nên tuột huyết áp?” Hàn Thanh Túc nửa tin nửa ngờ.
“Anh khỏe như trâu, sao mà tuột huyết áp được.” Lâm Mộc Hàn đi trước nói.
“Mịa, cậu rút lại câu đó cho tôi.” Hàn Thanh Túc bất mãn.
“Tại sao?”
“Bởi vì trâu không đẹp trai.”
“…”
“Đương nhiên tôi không có ý kỳ thị trâu. Thịt trâu ăn rất ngon, trâu là bạn tốt của người nông dân, cũng là biểu tượng của sự chăm chỉ cần cù, nhưng trâu thật sự không đẹp trai.”
“Anh, vẫn còn kích động à?”
“Không phải.”
“Anh mà kích động là sẽ lại nói xàm.”
“Cút đi.”
——
Cưới nhau ngày đầu tiên, hai người ngồi ở quán lề đường ăn một bữa sáng đơn giản. Trong chén có ba cái trứng, ai ăn hai cái cũng phải tranh cãi dữ dội. Cuối cùng chủ quán không nghe nổi nữa, phải tặng thêm cho bọn họ cái trứng, cuộc khẩu chiến mới kết thúc êm đẹp.
“Hôm nay không muốn đi làm.” Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng qua tin nhắn chưa đọc trong điện thoại, vừa định ấn tắt, ngẫm nghĩ một chút, lại mở group của Thanh Sâm lên.
“Vậy đừng đi, cậu có phải ông chủ đâu.” Hàn Thanh Túc nằm liệt bên ghế phụ, buồn ngủ díp cả mắt.
“Anh nói đúng.” Lâm Mộc Hàn gửi thông báo trong group xong tắt máy, “Về nhà.”
“Cũng chưa có nhà tân hôn.” Hàn Thanh Túc nhắm mắt lại lèm bèm, “Tôi cẩn thận chọn hôn phòng, cậu lại chướng mắt, giẫm đạp tấm lòng của tôi, thương tổn thân thể tôi. Mẹ nó Mùng Một Tết tôi cảm mạo sốt đến 49o cũng không có ai chăm sóc.”
“Sốt đến 49o là đi đời luôn rồi.” Lâm Mộc Hàn cười nói.
Hàn Thanh Túc nói: “Chết thì chôn, cậu thủ tiết.”
“Em xin lỗi, anh.” Lâm Mộc Hàn nhìn đèn đỏ phía trước, trầm giọng nói, “Lúc đó nếu tiếp tục ở lại cạnh anh, em sợ sẽ không khống chế được bản thân mình, làm ra chuyện gì tổn thương anh.”
Hàn Thanh Túc gian nan mở mắt: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lâm Mộc Hàn nói, “Chuyện nên làm.”
“Đây là đang mỉa mai.” Hàn Thanh Túc khốn đốn nói, “Phải hiểu là… ‘Đồ ngốc nhà cậu, dám đụng vào tôi thử cmn xem’.”
Lâm Mộc Hàn giật một nhúm tóc của hắn: “Anh, đừng nói cả đêm không ngủ thật đấy nhé?”
Hàn Thanh Túc lại không nhịn được nhắm mắt lại, lầm bầm nói: “Cả đêm ăn thua gì… Mẹ nó tôi là siêu nhân.”
Lâm Mộc Hàn ôm hắn từ trong xe đặt lên giường, ra một thân mồ hôi. Đến khi y tắm rửa xong đi ra, Hàn Thanh Túc đã ngủ thành hình chữ X. Lâm Mộc Hàn bò lên giường, hắn liền thuận thế ôm eo y, nhấc cái chân dài gác lên đùi Lâm Mộc Hàn.
Lâm Mộc Hàn hôn lên mũi hắn: “Anh, em đã chuẩn bị nhà tân hôn rồi.”
Hàn Thanh Túc nhíu mày, đầu dụi vào cổ y, hàm hồ lẩm bẩm gì đó. Lâm Mộc Hàn cười cười, bỏ điện thoại vào tủ đầu giường, ôm hắn hôn lên. Cơn buồn ngủ dữ dội và cảm giác sung sướng điên cuồng ập đến cùng lúc, Hàn Thanh Túc cảm nhận được k*ch th*ch gấp đôi. Cuối cùng, dưới những đợt tấn công điên dại của Lâm Mộc Hàn, cơn buồn ngủ bị đánh tan thành mây khói.
“Lâm Mộc Hàn, cậu là Đ* c*m th*…” Hắn cắn răng bóp chặt cổ Lâm Mộc Hàn, hận không thể b*p ch*t y, “Tôi muốn ngủ!”
“Nhưng hiện tại anh đâu buồn ngủ nữa.” Lâm Mộc Hàn nắm mắt cá chân hắn đặt lên vai mình.
“Cậu vui cái đếch gì!” Hàn Thanh Túc chửi um lên, sau đó tiếng mắng chửi dần hòa vào tiếng th* d*c và mồ hôi.
Sau đó hắn được Lâm Mộc Hàn “tường tận”, “tỉ mỉ” giới thiệu mỗi một phòng trong căn nhà tân hôn này. Hai căn trên dưới thông nhau thành một căn hộ lớn. Trước giờ hắn chưa từng nghĩ sáu trăm mét vuông lại có thể xưng là “rộng lớn”.
Buổi sáng hắn xuống cầu thang vui sướng bao nhiêu, bây giờ leo lên cầu thang gian nan bấy nhiêu.
Biết thế đã không cưới.
Nghe thấy lời oán thán đó, ánh mắt của Lâm Mộc Hàn lập tức trở nên điên cuồng và nguy hiểm.
Hàn Thanh Túc túm đầu y đập vào tay vịn bên cạnh, cũng đánh bay chút lý trí cuối cùng của hai người. Bọn họ cảm nhận thân nhiệt của nhau trong mùi mồ hôi và máu tanh, như hai con chó điên muốn cắn chết đối phương, cũng giống như hai nhánh rong rêu không nơi bám víu, chỉ có thể liều mạng quấn lấy nhau.
Không màng gì cả, sung sướng tràn trề.
Rồi cùng nhau nghênh đón cái chết, cùng nhau rơi xuống vực sâu.
“Anh, chúc mừng tân hôn.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.