Ăn cớt đi.
—— oOo ——
Ba ngày sau khi kết hôn, Hàn Thanh Túc đã sắp quên mất thái dương có hình dạng thế nào.
Lâm Mộc Hàn là Đ* c*m th* không biết mệt là gì.
“Mẹ kiếp cậu giỏi thật.” Hắn nằm úp sấp trên giường mà oán trách, “Nếu Hàn Thanh Nhiên đến nhặt xác cho tôi, chắc chắn sẽ nghĩ tôi lúc sinh thời đã phải chịu đựng tra tấn vô nhân đạo.”
Lâm Mộc Hàn lau tóc cho hắn: “Quay lại đây.”
“Tôi sắp bị dị ứng với ba chữ này luôn rồi.” Hàn Thanh Túc trở mình, tiếp tục chơi điện thoại.
Lâm Mộc Hàn lấy điện thoại của hắn: “Mệt thì ngủ chút đi.”
“Không được, ngủ còn nguy hiểm hơn.” Hắn cầm lại điện thoại chọt vào mặt y, “Đúng là không biết xấu hổ.”
Lâm Mộc Hàn lau khô tóc cho hắn xong, ôm chầm lấy hắn hôn mạnh một cái, nhỏ giọng nói: “Không muốn đi làm.”
“Mau cút đi.” Hàn Thanh Túc lung tung vò tóc y.
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn trầm xuống: “Anh.”
“Muốn tôi chết thì cứ nói thẳng.” Hàn Thanh Túc sống dở chết dở nhìn y.
Lâm Mộc Hàn cười cười: “Hôm nay không làm.”
Hàn Thanh Túc cười hừ một tiếng: “Lăn giùm đi, bằng không Thanh Sâm lại trừ lương cậu.”
“Anh, sao anh biết em là người của Thanh Sâm?” Lâm Mộc Hàn cúi đầu nhìn hắn.
“Ai mà không có chút quan hệ và tin tức.” Hàn Thanh Túc vỗ vỗ bụng y, “Hoặc là giấu cho kỹ cái đuôi cáo của cậu, hoặc là thành khẩn khai báo, không thì đừng trách tôi không khách khí.”
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn.
Hàn Thanh Túc nhướng mày.
“Bất động sản Thắng Lai là ai mua?” Lâm Mộc Hàn hỏi, “Cổ phần tập đoàn họ Hàn trong tay Tần Phù bị người khác mua rồi, anh biết là ai không?”
Hàn Thanh Túc nhìn lại y vài giây, bầu không khí căng thẳng lên, hai người gần như đồng thời hôn nhau, hôn đến nhiệt tình cháy bỏng, quấn quýt không rời.
“Mẹ nó… cứ nhìn cậu là lại muốn hôn.” Hàn Thanh Túc cắn nhẹ tai y, “Cưng ơi, em đúng là biết cách mê hoặc người ta.”
Lâm Mộc Hàn phải gian nan đấu tranh tâm lý một phen mới kìm lại được: “Anh, nghỉ ngơi đi, em đi đây.”
Hàn Thanh Túc nhắm mắt lại, chỉ ra cửa.
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, hắn mới chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà thở dài.
Ôi, đau eo.
Hắn không nên đi tô tường, hắn lẽ ra nên đi luyện xiếc.
——
Cố Vạn Thanh nhìn quyển sổ đỏ cùng cái bao lì xì dày cộm trước mặt, hoàn toàn trống rỗng.
“Cái gì đây?” Cậu ngẩng đầu, nhìn Lâm Mộc Hàn gió xuân mơn mởn sau ba ngày mất tích.
Lâm Mộc Hàn đáp: “Giấy đăng ký kết hôn.”
“Tôi biết đây là giấy đăng ký kết hôn.” Cố Vạn Thanh như thể bị rút cạn linh hồn, giọng lạc đi, “Nhưng anh kết hôn với ai?”
“Hàn Thanh Túc.” Lâm Mộc Hàn trả lời, “Lì xì cậu, cảm ơn cậu đã cống hiến sức mình cho công ty và cuộc hôn nhân của tôi, ít nhiều nhờ có cậu.”
Cố Vạn Thanh đứng dậy, đến cạnh cửa sổ sát sàn lay mở.
“Làm gì vậy?” Lâm Mộc Hàn tranh thủ nhắn tin.
“Nhảy lầu.” Cố Vạn Thanh quay lại, túm cổ áo y, đều đều nói, “Ba ngày trước anh khóc lóc ỉ ôi bảo tôi phải ngăn anh lại, đừng để anh đi giết người vứt xác. Anh còn ôm hình Hàn Thanh Túc nói cả đời này không thèm cưới anh ta. Hôm nay anh lại nói với tôi anh đăng ký kết hôn với Hàn Thanh Túc rồi?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Ờ, nhất thời xúc động.”
Cố Vạn Thanh chậm chạp ôm đầu: “Có ký thỏa thuận tài sản trước hôn nhân không? Tài sản hình thành trong thời kỳ hôn nhân thì sao? Chúng ta phải nói sao với lão Fer đây? Tin tức kết hôn thông báo kiểu gì? Đến khi các người ly hôn, Thanh Sâm chia thế nào? Lâm Mộc Hàn… không thì anh giết tôi luôn đi.”
Lâm Mộc Hàn đè vai cậu lại: “Muốn mắng thì mắng đi.”
Cố Vạn Thanh hít sâu một hơi, lấy sức, chỉ vào mặt y gào ầm lên: “Cái thứ yêu đương não tàn nhà anh! Sao tôi lại xui xẻo đụng trúng một ông chủ không chút tiền đồ nào như anh chứ! Mười năm, suốt mười năm, mẹ kiếp anh cứ nhớ mãi không quên. Trời ơi là trời, thề son hẹn sắt vỗ ngực đòi trả thù, đòi làm người ta khóc lóc thảm thiết hối hận không thôi, đòi phá sập họ Hàn, dồn anh ta vào đường cùng. Rốt cuộc thì sao? Vừa quay đầu liền hớn ha hớn hở dắt tay nhau đi đăng ký hôn. Lâm Mộc Hàn, tôi không còn gì để nói với anh nữa.”
“Cực khổ rồi.” Lâm Mộc Hàn vỗ vỗ vai cậu.
“Cực khổ cái đếch, ông đây là số khổ!” Cố Vạn Thanh bóp chặt cổ y lay mạnh, “Để tôi nhìn xem trong đầu anh chứa cái quỷ gì…”
“Hồi Tết tôi đến nước I, đã suy xét chuyện này rồi.” Lâm Mộc Hàn vỗ vỗ cánh tay cậu, “Tôi đã rào trước với lão Fer. Mấy công ty khác thì thôi, nhưng Thanh Sâm không phải của một mình tôi, đương nhiên tôi phải chuẩn bị trước. Còn nhớ mớ giấy tờ cậu ký trước đó không?”
Cố Vạn Thanh tức khắc có dự cảm không lành: “Anh biết mà, tôi vẫn luôn xem anh là anh em.”
“Cổ phần của tôi ở Thanh Sâm tạm thời chuyển cho cậu.” Lâm Mộc Hàn nói, “Sếp tổng Cố.”
Cố Vạn Thanh hai mắt dại ra, nhìn y: “Đệt mợ.”
“Việc cậu làm, tiền cậu lấy, tôi làm công cho cậu.” Lâm Mộc Hàn nói.
Cố Vạn Thanh nhìn y, nửa tin nửa ngờ: “Sao tôi cảm thấy có gì đó không ổn?”
“Để đề phòng bất trắc.” Lâm Mộc Hàn nói, “Đương nhiên, chuyện này có thời hạn, cũng có nhiều khoảng trống để điều chỉnh. Tóm lại cậu không cần lo lắng, quyền sở hữu công ty vẫn thuộc về tôi.”
Cố Vạn Thanh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng anh muốn đá tôi vào tù luôn.”
“Không đến nỗi.” Lâm Mộc Hàn nói.
Cố Vạn Thanh tái mặt: “Câm miệng đi ông tướng.”
Tất nhiên Lâm Mộc Hàn không bắt cậu ta làm không công. Sau khi y hoàn toàn thâu tóm họ Hàn, Cố Vạn Thanh sẽ được chia một ít cổ phần. Y gọi luật sư và phòng pháp chế đến, họp video từ xa với lão Fer, cùng Cố Vạn Thanh rà soát toàn bộ nội dung cụ thể.
Trong video, lão Fer nói: “Còn một vấn đề, Lâm à, cậu đã nói chuyện này với chồng mình chưa?”
Lâm Mộc Hàn im lặng hai giây: “Chưa.”
“Cậu làm vậy không ổn, nếu thật lòng thích hắn, đã cưới nhau rồi thì nên thẳng thắng với nhau. Làm ăn là một chuyện, đời sống là chuyện khác. Nếu hắn cũng thật sự thích cậu, nhất định sẽ hiểu cho cậu.” Lão Fer nói.
Lâm Mộc Hàn mím môi: “Con sẽ tìm cơ hội nói với anh ấy.”
Lão Fer cười: “Vậy là tốt rồi. Hoan nghênh hai người đến nước I hưởng tuần trăng mật.”
Cuộc gọi video kết thúc, Cố Vạn Thanh nhìn Lâm Mộc Hàn: “Nói thật á?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Trong tay Hàn Thanh Túc còn 6% cổ phần.”
“Lần trước chúng ta lấy được 13% từ Hàn Thanh Túc, ký với Hàn Thanh Nhiên 5%, cộng thêm Tần Phù và Hàn Vận mỗi người 2%, 5% của Sở Cảnh Nguyên, hiện tại tổng cộng có 27%.” Cố Vạn Thanh nói, “Hàn Thanh Nhiên quá cẩn thận, 10% trong tay Thẩm Tri Trọng thì không lấy nổi, chỉ có thể tìm cách nuốt phần còn lại của Tần Phù… Hạng mục phía tây đang được đẩy mạnh, tôi cảm thấy khó đó.”
“Trước Tết đã có người thu mua bất động sản Thắng Lai do Tần Phù đứng tên, cùng với 20% của họ Hàn.” Lâm Mộc Hàn nói, “Hiện tại trong tay gã chỉ còn 15%.”
Cố Vạn Thanh sửng sốt: “Ai ra tay nhanh vậy?”
Bọn họ không hề nhận được tin tức nào.
“Đối phương che giấu rất kỹ. Tôi đi nước I hơn mười ngày chỉ tra ra được đó là một công ty game, trước kia từng có hợp tác với công ty ở nước ngoài của Hàn Thanh Túc, nhưng không xác định được quan hệ giữa Hàn Thanh Túc với bên đó, cũng không biết mục đích bọn họ chen vào là gì.” Lâm Mộc Hàn nói, “Trước khi kết hôn, Hàn Thanh Túc đã chuyển hết cổ phần của anh ta cho Hàn Thanh Nhiên. Nếu 20% đó rơi vào tay Hàn Thanh Nhiên, chúng ta rất khó lấy về.”
Cố Vạn Thanh hỏi: “Anh nghi ngờ Hàn Thanh Túc?”
“Nếu đúng là anh ta, trước đây chúng ta rót vốn kéo anh ta vào hạng mục phía tây, giờ lại bị rút củi dưới nồi, thế thì mất mặt thật.” Lâm Mộc Hàn nói.
Cố Vạn Thanh: “Tôi còn tưởng anh xuất ngoại là để mượn rượu giải sầu.”
“Nửa này nửa nọ. Tôi ra nước ngoài để bình tĩnh lại, thuận tiện điều tra xem rốt cuộc là kẻ nào chen ngang giữa đường.” Lâm Mộc Hàn nói.
Bằng không, ở lại bên cạnh Hàn Thanh Túc, y sợ mình sẽ làm ra chuyện gì không thể vãn hồi.
Cố Vạn Thanh vẫn có chút nghi hoặc: “Anh ta mà cao tay như vậy, sao trước đây lại bị Sở Cảnh Nguyên và Tần Phù dắt mũi đi lòng vòng?”
“Anh ấy thông minh lắm, chỉ là phần lớn thời gian chẳng buồn quan tâm.” Lâm Mộc Hàn nói, “Còn nhớ trước đây chúng ta tra ra được mấy công ty anh ấy đứng tên không? Đó không phải Hàn Hiên để lại, mà là Hàn Thanh Túc tự tay sáng lập, lợi nhuận kinh người… Sở Cảnh Nguyên và Tần Phù hoàn toàn không biết. Họ Hàn có thể trụ được đến giờ, cơ bản đều nhờ vào số tiền đó.”
“Kiếm được nhiều tiền như vậy mà đại thiếu gia cũng nỡ bán à?” Cố Vạn Thanh hỏi.
“Anh ấy chả để bụng đâu.” Lâm Mộc Hàn nói, “Dám bán hết tài sản để rót vốn cho công ty gia đình, bản thân thì không xu dính túi, đến Vu Thành điều tra vụ tai nạn của ba mình; biết rõ tôi có quan hệ với Thanh Sâm cũng dám kết hôn với tôi, anh ấy không hề ngốc, trái lại cái gì cũng hiểu rõ.”
“Anh ta biết anh có quan hệ với Thanh Sâm?” Cố Vạn Thanh cắt ngang.
“Ừ.” Lâm Mộc Hàn đáp, “Vậy nên chúng ta phải nhanh tay lên, trước khi anh ấy biết được toàn bộ mọi chuyện, phải lấy được tập đoàn họ Hàn.”
“Từ từ, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.” Cố Vạn Thanh nhíu mày, “Giả sử nhé, Hàn Thanh Túc thật sự lấy lại 20% cổ phần từ tay Tần Phù, hơn nữa Tần Phù còn liên quan đến tai nạn của ba anh ta, vậy chúng ta kéo Tần Phù vào hạng mục phía tây chẳng khác nào dọn mâm sẵn cho anh ta. Sau đó chúng ta phải tiếp tục ép chết Tần Phù, giúp anh ta báo thù cho Hàn Hiên, mệt đến chết đi sống lại mới giành được 15%. Nếu anh không chừa đường lui thì đến lúc ly hôn, anh ta lại lấy thêm được 7%, may mắn thì còn vớ được cổ phần của Thanh Sâm… Cái tên này sao mà đã ăn tại chỗ còn gói mang về vậy!?”
Lâm Mộc Hàn: “…”
“Anh ổn không đó? Suýt nữa thì đến cái q**n l*t cũng không còn!” Cố Vạn Thanh đập bàn.
Lâm Mộc Hàn: “Chỉ là phỏng đoán thôi.”
Cố Vạn Thanh một lời khó nói hết: “Vậy giờ anh tính sao đây?”
“Ai giành được Thẩm Tri Trọng trước, người đó sẽ lấy được 51%.” Lâm Mộc Hàn nói, “Tôi đích thân đi nói chuyện, gọi Ngụy Tiểu Mễ theo.”
“Ngụy Tiểu Mễ là ai?” Cố Vạn Thanh hơi sửng sốt.
“Nhỏ thực tập sinh tưới chết cây phát tài.” Lâm Mộc Hàn đáp.
Cố Vạn Thanh: “Vậy thì anh yên tâm, công ty chúng ta không thiếu nhân tài có khả năng tưới chết cây phát tài.”
Ôi, cuộc chiến thương trường đúng là bẩn thỉu.
——
Ngụy Tiểu Mễ gõ cửa: “Sếp Lâm, anh gọi em.”
“Ở đây không có người ngoài.” Lâm Mộc Hàn hất cằm, “Đóng cửa lại.”
Ngụy Tiểu Mễ hai mắt sáng lên, nhào đến muốn ôm y: “Anh hai!”
Cố Vạn Thanh hoảng sợ: “Anh hai?”
“Em gái cùng mẹ khác cha của tôi, thục nữ của lão Fer.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Oaaa thì ra anh còn nhớ em. Lần trước dự tiệc khó khăn lắm mới gặp được anh, em còn tưởng anh quên em rồi chứ.” Ngụy Tiểu Mễ sụt sịt mũi, vẻ mặt cảm động.
“Bài thi ngữ văn được ba điểm của em làm anh ấn tượng sâu sắc, khó mà quên được.” Lâm Mộc Hàn nói.
Ngụy Tiểu Mễ hờn dỗi đập cánh tay y: “Ái da!”
“Bốp” một tiếng rõ to, Cố Vạn Thanh nghe mà thấy đau thay. Cô nàng thục nữ này khỏe thật đấy.
“Anh, từ hồi em lên đại học là không còn được gặp anh nữa rồi. Sao anh không đến thăm em với mẹ? Mẹ cứ nhắc anh mãi.” Ngụy Tiểu Mễ nói.
“Không rảnh.” Lâm Mộc Hàn đáp, “Phải kiếm tiền.”
Ngụy Tiểu Mễ không hiểu: “Tiền mà còn cần phải kiếm á?”
“Nói thêm câu nữa là anh ném em ra ngoài.” Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc.
“Dạ vâng dạ vâng, anh hai yêu dấu. Em rất vui vì anh nhận ra em, nhưng em hy vọng anh đừng can thiệp vào việc của em. Vị trí lễ tân của công ty họ Thẩm yêu cầu một năm kinh nghiệm, chờ em thực tập ở đây đủ một năm là có thể đi tìm anh Thẩm rồi.” Ngụy Tiểu Mễ hai tay bưng mặt, “Đến chừng đó, ngày nào em cũng sẽ được nhìn thấy ảnh.”
Cố Vạn Thanh nghi hoặc nhìn về phía Lâm Mộc Hàn.
Tuy cậu biết lão Fer lâu rồi, nhưng ông ta giấu cô con gái này rất kỹ. Ngụy Tiểu Mễ không hề lộ diện trước mặt công chúng, càng không dính vào việc làm ăn, đây là lần đầu tiên Cố Vạn Thanh được nghe về thân phận Ngụy Tiểu Mễ.
“Em và Thẩm Tri Trọng không thành đâu.” Lâm Mộc Hàn nói, “Anh ta thích Diêu Thiên, còn có một vị hôn thê trên danh nghĩa, em định thế nào?”
Ngụy Tiểu Mễ nói: “Nhưng anh Thẩm siêu đẹp trai.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Ngụy Tiểu Mễ lập tức đổi giọng, cười hì hì: “Anh, em muốn ngủ với anh ta, một lần thôi cũng được.”
“Không giúp gì được.” Lâm Mộc Hàn nói, “Nhưng có thể giới thiệu hai người với nhau.”
Ngụy Tiểu Mễ hoài nghi nhìn y chằm chằm: “Thật à?”
“Nhưng anh cần em giúp một việc trước.”
Ngụy Tiểu Mễ gật đầu lia lịa: “Anh nói đi.”
“Anh muốn gặp Diêu Thiên.”
——
Hàn Thanh Túc vào cửa mở đèn, bị Hàn Thanh Nhiên ngồi thù lù trên sô pha dọa sợ: “Má ơi, sao ngồi đây?”
Hàn Thanh Túc chỉ vào đống giấy tờ trên bàn: “Mấy cái này là sao?”
“À, lần trước cậu uống say rồi ký đó.” Hàn Thanh Túc ném áo khoác trong tay, kéo cổ áo sơ mi, lộ ra những mảng xanh tím lớn bé đậm nhạt khác nhau trên ngực, chỗ xương quai xanh còn có một dấu răng đáng sợ. Hắn ngáp một cái, muốn đi lên lầu, “Quá mệt mỏi, anh về phòng ngủ bù.”
“Hàn Thanh Túc!” Hàn Thanh Nhiên tức đến mức gọi thẳng tên hắn, lúc nhìn thấy những dấu vết trên người hắn, cậu cảm giác mắt mình lại mù nữa rồi, “Anh chơi bời lêu lổng khắp nơi em mặc kệ, nhưng đống tiền này và 20% anh lấy từ ai? Tại sao anh chuyển hết cổ phần cho em? Hàn Thanh Túc, anh đứng lại đó cho em!”
Cậu giận đến cực điểm, đứng dậy kéo cổ áo Hàn Thanh Túc một cái, phẫn nộ chất vấn: “Cổ phần này vốn trong tay Tần Phù, gã làm gì anh rồi? Hay là kẻ khác? Một tên hay một đám?”
Tuy Hàn Thanh Nhiên không thích đàn đúm, nhưng cậu vẫn biết chút ít về mấy tên ăn chơi trác táng trong giới. Trong đám đó, anh trai cậu vẫn có thể xem là giữ mình trong sạch, phẩm chất tốt đẹp. Có những kẻ vô liêm sỉ hoàn toàn không có giới hạn, không hề ưa Hàn Thanh Túc. Ba ngày qua cậu đã dùng hết mọi biện pháp cũng không tìm được tung tích hắn, chỉ phát hiện ra những văn kiện mình đã ký tên lăn dấu tay hồi nào không biết, cùng một đống tài sản kếch xù. Có lúc cậu còn tưởng Hàn Thanh Túc đã chết ở đâu đó rồi, nhưng nhìn dáng vẻ hắn hiện giờ, khí sắc tiều tụy, người đầy vết tích, kết hợp tiền căn hậu quả, không chừng anh cậu đã phải chịu một hồi tra tấn tàn ác vô nhân đạo…
“Vãi chưởng?” Hàn Thanh Túc cảm thấy khiếp sợ trước mấy suy đoán thái quá của đứa em này, giơ tay ra hiệu đầu hàng, “Liên quan họ Tần cái đếch, cỡ thằng đó đóng gói đưa lên giường anh cũng không thèm. Hàn Thanh Nhiên, đầu óc trong sáng chút đi.”
“Nhìn anh có thấy trong sáng chút nào không!” Hàn Thanh Nhiên vừa tức vừa sốt ruột, mắt cũng đỏ hoe.
Lần đầu tiên Hàn Thanh Túc thấy em mình nóng nảy đến mức này, nói: “Anh có bằng chứng chứng minh sự trong sạch, Thanh Nhiên đại nhân.”
Hắn cúi đầu lục túi quần. Hàn Thanh Nhiên đã tưởng tượng ra mọi từ, từ bao cao su, ghi âm, ghi hình, mẫu máu, tóc, thậm chí là hung khí giết người, rốt cuộc Hàn Thanh Túc lục khắp túi vẫn không ra.
“Ơ?” Hàn Thanh Túc nghi hoặc nhíu mày, xoay người chạy ra cửa nhặt áo khoác lên tiếp tục lục lọi.
Hàn Thanh Nhiên: “…”
Anh hai không chừng chịu đả kích quá lớn, tinh thần bất ổn rồi. Cậu phải giết sạch đám đó…
“Tèn ten!” Hàn Thanh Túc móc ra một cái sổ đỏ nho nhỏ, vui vẻ đưa đến trước mặt cậu.
Vẻ mặt Hàn Thanh Nhiên thoáng trống rỗng. Cậu máy móc nhận lấy quyển sổ, mở ra, thấy Hàn Thanh Túc và Lâm Mộc Hàn mặc sơ mi trắng, đầu dựa vào nhau, mỉm cười với ống kính.
“Đây là… cái gì?”
“Bằng chứng.” Hàn Thanh Túc tự tin nói.
Hàn Thanh Nhiên cầm quyển sổ, lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, tùy tay ném xuống đất, bất lực nói: “Vậy là, anh chỉ đi kết hôn.”
Hàn Thanh Túc hãnh diện gật gật đầu.
Hàn Thanh Nhiên lê cái thân mỏi mệt về phía sô pha, ngã vật xuống đó.
Hàn Thanh Túc nhặt giấy đăng ký kết hôn lên, cẩn thận phủi lớp bụi không tồn tại, ngồi xổm trước sô pha xoa đầu cậu: “Di động anh chết đuối trong bồn tắm, vốn định gọi báo cậu, nhưng sau đó quên mất… Mới cưới, củi khô lửa bén. Em trai à, tâm lý chút đi.”
Hàn Thanh Nhiên đánh bay móng vuốt của hắn: “Ờ.”
“Vậy, đối với chuyện anh và Lâm Mộc Hàn kết hôn, cậu có cảm tưởng thế nào?” Hàn Thanh Túc tràn đầy chờ mong nhìn cậu.
Hàn Thanh Nhiên bình yên nhắm mắt lại: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Cậu không phản đối à?”
“So với những gì em nghĩ thì đã tốt hơn nhiều.” Hàn Thanh Nhiên vật vờ nói, “Hàn Thanh Túc, anh cho em rồi thì một xu cũng đừng hòng lấy lại, đi ăn cớt đi.”
Hàn Thanh Túc cầm giấy đăng ký kết hôn vỗ vỗ đầu cậu, vui vẻ thoải mái đi lên đầu: “Không cần cảm ơn, em trai thân yêu.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.