🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Anh muốn ly hôn sao?

—— oOo ——

“Anh, đừng đùa nữa.” Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng cứng đờ, cái tay cầm tập tài liệu trở nên trắng bệch.

Đầu Hàn Thanh Túc còn đau âm ỉ, bụng cũng bắt đầu quặn lên. Nhất là sau khi ngủ được hai tiếng, giằng co thì giằng co, đại thiếu gia cũng tuyệt đối không làm khó chính mình, thản nhiên nói: “Rót cho tôi ly nước.”

Lâm Mộc Hàn đặt tài liệu trên đầu tủ, rót cho hắn ly nước ấm. Y nhìn chằm chằm bọt khí lăn tăn trong ly, nhìn nước dâng lên miệng ly, ánh mắt dần dần trầm xuống, lạnh đi.

Y rút tờ khăn giấy, chậm rãi lau bọt nước bên ngoài ly, bưng ly đến giường bệnh. Tiếng tim đập xuyên qua mạch máu truyền tới đầu ngón tay, lẫn với độ ấm ôn hòa thấm qua lớp thủy tinh trong tay.

Hàn Thanh Túc giương mắt, thoáng nhìn thấy vệt nước bắn trên giày da của y.

“Anh.” Lâm Mộc Hàn cầm gối lót sau lưng hắn, đưa ly nước đến bên miệng hắn.

Hàn Thanh Túc lười nhác nhấc mí mắt nhìn y một cái, giữ nguyên tư thế này uống non nửa ly nước: “Thuốc giảm đau.”

“Thương thế của anh nhẹ, bác sĩ không khuyến khích dùng thuốc giảm đau.” Lâm Mộc Hàn ngừng một chút, “Uống thuốc cũng không tốt cho dạ dày.”

“Ha, mẹ kiếp tôi kết hôn ba ngày đã phát hiện mình bị lừa gạt, còn suýt nữa bị ép thành cái bánh nhân thịt, thương thế của tôi nhẹ? Tôi uống thuốc là để giảm đau à? Uống thuốc là có thể xoa dịu tổn thương cậu gây ra cho tôi sao?” Hàn Thanh Túc nhìn y với ánh mắt lạnh căm, cười như không cười, “Lâm Mộc Hàn, cậu đúng là khiến tôi phải rửa mắt mà nhìn.”

Lâm Mộc Hàn đặt ly nước lên đầu tủ, khàn khàn nói: “Anh, em không lừa gạt anh, em yêu anh mới muốn kết hôn với anh.”

“Lừa người khác cũng được thôi, đừng có tự lừa mình.” Hàn Thanh Túc cảm thấy đầu đau nhói từng cơn, hắn đoan chắc mình bị tổn thương nghiêm trọng rồi, “Thế mà lúc sắp chết tôi còn muốn gặp cậu.”

Lâm Mộc Hàn nắm lấy tay hắn, khớp hàm căng chặt: “Anh, em có thể giải thích.”

“Được, nói đi, tôi nghe.” Hàn Thanh Túc gật đầu.

Lâm Mộc Hàn sửng sốt.

Hàn Thanh Túc rút tay ra, chọc vào ngực y: “Mẹ nó cậu hoàn toàn không có ý định giải thích, có giỏi thì bịa ngay bài tiểu luận ba ngàn chữ cho tôi xem, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội giải thích.”

Lâm Mộc Hàn bắt lấy cái tay dán băng keo cá nhân của hắn, bình tĩnh nói: “Phải, em muốn giành lấy tập đoàn họ Hàn. So với việc để nó rơi vào tay người khác, không bằng vào tay em.”

Hàn Thanh Túc chậm rãi nheo mắt lại.

“Em muốn nhà họ Hàn, cũng muốn anh.” Lâm Mộc Hàn nói.

Hàn Thanh Túc chậc một tiếng: “Mẹ nó cậu mơ đẹp thật đấy.”

“Anh, họ Hàn vốn dĩ không cầm cự được bao lâu nữa, thay vì để Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên hưởng, sao không để cho em? Anh xem, hiện giờ chúng ta đã kết hôn, Thanh Sâm mua lại họ Hàn, mọi chuyện sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều. Thanh Nhiên vẫn có thể làm giám đốc công ty, cuộc sống của anh cũng sẽ không thay đổi gì cả, đây vốn là một chuyện đẹp cả đôi đường.” Lâm Mộc Hàn siết chặt tay hắn, “Anh ơi, em có thể thề với anh, hết thảy đều sẽ giống như trước.”

Hàn Thanh Túc cười: “Đừng có thề lung tung, những chuyện lấy ra thề thốt căn bản đều là những chuyện không thể hứa hẹn. Mấy tên làm trò này tám chín phần là đàn ông cặn bã.”

Lâm Mộc Hàn im lặng nhìn thẳng vào hắn.

Hàn Thanh Túc hỏi: “Vậy sao từ đầu cậu không trực tiếp dùng thân phận Lâm Túc để tiếp cận tôi?”

Lòng Lâm Mộc Hàn trầm xuống.

“Bởi vì Lâm Túc chính là cánh tay sau màn đẩy tập đoàn họ Hàn đến bờ vực phá sản.” Hàn Thanh Túc cười nói, “Có nhớ tôi nói gì với cậu không? Lúc đó công ty con của nhà tôi xảy ra chút vấn đề, cần thay đổi một vài thủ tục, đối tác của công ty khi đó chính là Thanh Sâm. Rất nhiều chuyện trùng hợp xảy ra cùng lúc mới dẫn đến chuyện phải tách cổ phần, sau đó Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên phát hiện ra lỗ hổng của họ Hàn, đánh một đòn chí mạng… Sếp Lâm, hiện tại tôi rất muốn biết, trong thế cục mà Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên dàn xếp, rốt cuộc cậu là kẻ xúi giục hay là kẻ chủ mưu?”

Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói: “Anh, em sẽ không làm tổn thương người thân của anh, càng sẽ không tổn thương anh, đây là giới hạn của em.”

“Vậy làm họ Hàn phá sản thì được, đúng không?” Hàn Thanh Túc hỏi.

Lâm Mộc Hàn xem như thừa nhận.

Ba năm trước, Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên đã thông đồng với nhau. Tần Phù bảo Sở Cảnh Nguyên tiếp cận Hàn Thanh Túc, bày ra một cái bẫy, rất nhanh Hàn Thanh Túc đã bắt đầu yêu đương với Sở Cảnh Nguyên. Khi đó, Lâm Mộc Hàn chỉ điều tra lý lịch của Sở Cảnh Nguyên như thường lệ, lại phát hiện hắn có dây mơ rễ má với Tần Phù, cả tập đoàn họ Tần đứng sau cũng âm thầm thúc đẩy. Đây là một âm mưu tinh vi nhắm vào toàn bộ nhà họ Hàn, mà Hàn Thanh Túc chính là điểm đột phá.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Mộc Hàn là muốn cảnh báo Hàn Thanh Túc, nhưng y đã nhanh chóng gạt bỏ ý định này… Với thực lực của Thanh Sâm, rất khó có thể nuốt trọn nhà họ Hàn, trái lại y có thể mượn sức của Tần Phù và tập đoàn họ Tần, làm con chim sẻ ngồi sau chờ bọ ngựa bắt ve, trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Y cùng lắm chỉ quạt gió thêm củi, thuận nước đẩy thuyền, không thể xem là chủ mưu, cùng lắm… là một kẻ đồng lõa ẩn mình thôi.

Nhưng thế thì sao? Họ Hàn là một cái bánh khổng lồ, y không có lý do gì để từ bỏ. Huống hồ một khi họ Hàn phá sản, Hàn Thanh Túc sẽ mất hết chỗ dựa, không thể tùy hứng làm bậy, đến lúc đó y có thể trói chặt người này bên mình mãi mãi. Với y mà nói, đó là một lần vất vả, cả đời nhàn nhã. Dù hiện tại đang bị Hàn Thanh Túc chất vấn, y vẫn chẳng tìm được lý do nào để cảm thấy hối hận.

“Anh, em không nghĩ Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên sẽ xuống tay với chú Hàn.” Lâm Mộc Hàn nói, “Nếu biết, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”

Hàn Thanh Túc gật đầu: “Tôi biết.”

Lâm Mộc Hàn: “Vậy chúng ta…”

“Nhưng biết là một chuyện.” Hàn Thanh Túc cắt ngang, nhìn y bằng ánh mắt điềm tĩnh, như thể dưới đáy mắt đã không còn bất kỳ cảm xúc nào, “Những gì cậu làm, ở một mức độ nào đó, khách quan mà nói đã dẫn đến chuỗi sự kiện xảy ra sau này. Dù đó không phải là ý định ban đầu của cậu, sự thật vẫn là như vậy. Nhưng Tiểu Hàn, tôi cũng không có ý trách cậu, dù sao thì cậu quả thật không biết, hơn nữa những việc này về bản chất đều là cạnh tranh thương trường. Tôi cũng từng mở công ty, tôi hiểu có đôi khi không cần thiết phải quang minh lỗi lạc. Nếu đổi lại là tôi, không chừng tôi cũng sẽ làm giống cậu.”

Lâm Mộc Hàn nhìn thái độ lạnh nhạt của hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an chưa từng có: “Anh, em đã nghĩ sẽ nói với anh, nhưng em…”

“Sợ hãi.” Hàn Thanh Túc gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, “Vì những gì tôi làm trước đây quá khốn nạn, làm cậu tổn thương, vậy nên cậu chưa bao giờ tìm thấy cảm giác an toàn từ tôi. Tôi không phải một người yêu đạt chuẩn, chuyện này không trách cậu.”

Lâm Mộc Hàn nói: “Không phải, chuyện này không liên quan đến anh.”

“Suy cho cùng là tôi tự làm tự chịu, tôi chấp nhận.” Hàn Thanh Túc cười cười, dựa người vào đầu giường, cả người thả lỏng, “Nhưng tôi hy vọng cậu cũng có thể hiểu tôi một chút, từ góc độ tình cảm cá nhân, tôi không thể nào tha thứ cho cách làm của cậu.”

Lâm Mộc Hàn sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm hắn: “Hàn Thanh Túc, anh muốn ly hôn sao?”

Hàn Thanh Túc thở dài: “Tôi biết với cậu mà nói, nhất thời rất khó chấp nhận. Như vầy đi, cả hai chúng ta đều bình tĩnh một chút, một tháng sau lại bàn đến chuyện này.”

“Trong thời gian này đừng gặp nhau.”

Lâm Mộc Hàn chầm chậm siết chặt nắm tay, sắc mặt âm u như sắp đổ mưa: “Anh, em không đồng ý.”

Dạ dày bắt đầu quặn đau, ý thức cũng càng lúc càng nặng nề, Hàn Thanh Túc nhắm mắt nhíu mày: “Lâm Mộc Hàn, đừng khiến mọi chuyện trở nên quá khó coi, như thế này tốt cho cả hai chúng ta.”

“Em vốn cũng không nghĩ nó có thể êm đẹp.” Lâm Mộc Hàn giơ tay thấm mồ hôi sau cổ hắn, cúi người nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu hắn một cái hôn, thanh âm dịu dàng lưu luyến, “Anh, chúng ta đã kết hôn, bất luận xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không để anh thoát khỏi em. Anh nghĩ em không lường được tình huống này sao? Kỳ thật em còn rất chờ mong… Năm xưa em yêu anh đến phát điên, anh bảo em chết em cũng cam lòng. Em đã lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta, nhưng anh quay đầu liền yêu người khác, có biết lúc đó em cảm thấy thế nào không?”

“Em cảm thấy ghê tởm, cực kỳ – ghê tởm.” Lâm Mộc Hàn nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ôm hắn vào lòng, “Lúc đó em yêu anh bao nhiêu, cũng hận anh bấy nhiêu, em hận không thể kéo anh cùng xuống địa ngục. Trên đời này, anh là người đầu tiên yêu em, nhưng anh lại thu hồi phần tình yêu đó, đưa cho người khác. Dựa vào cái gì chứ? Anh, dù anh không yêu em, em cũng sẽ không nhường anh cho ai khác.”

Hô hấp của y run lên nhè nhẹ, nụ cười trên mặt có chút vặn vẹo: “Em thật sự thất vọng, sao anh phát hiện ra chân tướng rồi mà còn bình tĩnh như vậy? Sao anh không đánh em? Sao anh không lớn tiếng chất vấn chỉ trích em? Còn làm bộ làm tịch tỏ ra thấu hiểu em? Anh nghĩ anh làm vậy là em có thể tha thứ cho anh sao?”

Hàn Thanh Túc mệt mỏi dựa đầu vào vai y, muốn nôn nhưng không nôn được, trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, nghe y hỏi đành gian nan trả lời: “Chắc là vì… cmn tôi là người bình thường, không hiểu nổi điểm G của đám b**n th** các cậu.”

Lâm Mộc Hàn bị hắn làm cho nghẹn họng một chút, suýt thì quên mất mình muốn nói gì tiếp theo.

“Đậu má, cậu bỏ thêm thứ gì vào nước…” Trước mắt Hàn Thanh Túc đầy những khối màu rực rỡ xoay mòng mòng, “Tôi đang là bệnh nhân, thuốc quá liều là chết đấy… Tôi muốn nôn, mau gọi bác sĩ đến rửa ruột cho tôi đi… Mạng sống đáng quý, sếp Lâm à, tuy tôi khó chết, nhưng cũng khó chịu lắm… Hay là chúng ta tạm thời bỏ qua ân oán cá nhân đi, tôi sắp chết rồi… cứu mạng…”

Giờ thì Lâm Mộc Hàn đã thật sự quên mất mình định nói gì. Y nâng hắn dậy, nhìn hắn sắc mặt trắng bệch và mồ hôi lạnh đầy đầu, giơ tay ấn chuông gọi, nhíu mày nói: “Em chỉ bỏ thêm nửa viên thuốc giảm đau cho anh.”

Hàn Thanh Túc dựa vào đầu giường ôm bụng: “Thuốc giảm đau của cậu… còn có thể phóng đại đau đớn à? A… đau chết mất! Lâm Mộc Hàn, tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu! Mẹ nó gọi bác sĩ mau!”

Lâm Mộc Hàn lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh, đột nhiên quay đầu lại nói: “Anh à, anh đừng hòng chạy, bên ngoài đều là người của em.”

“Đệt cả lò nhà cậu!” Hàn Thanh Túc suy sụp mà yếu ớt gào lên, “Gọi bác sĩ!”

Rất nhanh đã có kết quả chuẩn đoán: viêm ruột thừa cấp tính.

Không bao lâu sau đại thiếu gia đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, trước khi gây mê còn không quên dựng ngón giữa với Lâm Mộc Hàn.

Vốn dĩ sáng nay Hàn Thanh Túc đã có thể xuất viện, nào ngờ lại đột ngột bị viêm ruột thừa cấp. Đến khi có thể phẫu thuật thì đúng lúc bác sĩ chuyên khoa đến làm việc, cũng không biết nên nói hắn may mắn hay xui xẻo nữa.

“Sếp Lâm, phi cơ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, khi nào ngài và phu nhân đến?” Người ở đầu bên kia hỏi.

Bị buộc phải bình tĩnh lại, Lâm Mộc Hàn hít sâu một hơi: “Tạm thời hủy bỏ hành trình, anh ấy đang phẫu thuật.”

Bên kia sửng sốt một chút: “Ngài động thủ?”

Lâm Mộc Hàn trầm mặc hai giây: “Viêm ruột thừa cấp.”

Bên kia: “… À.”

Lâm Mộc Hàn ngắt điện thoại. Kế hoạch trực tiếp bắt trói người ta đem ra nước ngoài tạm thời không thực hiện được, y chỉ có thể nghĩ cách khác.

Mẹ kiếp.

Y có chút bực bội vò đầu. Tầng hầm quá ẩm ướt, nhốt vào đó thương thế khó mà hồi phục. Nhốt ở bệnh viện càng không thực tế, hiện giờ đang tiến hành thu mua tập đoàn họ Hàn, y không có thời gian canh chừng người ta một tấc không rời, ai biết Hàn Thanh Túc sẽ bỏ chạy lúc nào, nói không chừng còn trực tiếp khởi kiện đòi ly hôn.

Đừng hòng.

Y cụp mắt xuống.

Cố Vạn Thanh nghe xong yêu cầu của y, im lặng một cách quái dị, lát sau mới nói: “Sếp à, thật ra cũng không phải không được, hoàn toàn trong khả năng của chúng ta, nhưng tôi cảm thấy phải nhắc nhở anh một câu, phẫu thuật viêm ruột thừa còn có thêm ba chữ ‘ít xâm lấn’. Hồi đó tôi mổ xong ba ngày đã xuất viện, một tuần sau theo anh đi công tác, làm trâu làm ngựa cho anh sai sử. Thế nên tôi có thể suy đoán hợp lý là đại thiếu gia hoàn toàn không cần đội ngũ y tế hàng đầu nào đâu. Hơn nữa, tôi chân thành khuyên anh đừng thách thức giới hạn pháp luật. Anh mà nhốt người ta, đến lúc đại thiếu gia khởi kiện ly hôn thì thắng là cái chắc.”

Lâm Mộc Hàn: “…”

“Nghe tôi đi, người anh em, quỳ trước giường anh ta, tự tát mình mấy cái không chừng còn có tác dụng hơn.” Cố Vạn Thanh nói xong dứt khoát cúp máy.

Lâm Mộc Hàn nhìn Hàn Thanh Túc được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, ánh mắt lạnh đi vài phần.

Thứ hữu dụng với người khác chắc chắn không ăn thua với Hàn Thanh Túc. Một khi đã vậy, nhốt lại vẫn là an toàn nhất.

Tốt nhất là đánh gãy chân luôn.

Dù sao cũng không thể vãn hồi nữa rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.