🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tạ Diêm nhướng mày: "Ai là ca ca cậu?"

 

Sở Thập Hàm với tay định nắm lấy tay hắn: "Anh."

 

Tạ Diêm dựa khung cửa, khẽ bật cười. Sở Thập Hàm bị ảo giác quả thực khác xa ngày thường, khiến hắn thấy có chút dễ thương: "Tôi là ai?"

 

Sở Thập Hàm kiên định: "Ca ca."

 

Tạ Diêm: "... Ý tôi là tên tôi là gì?"

 

Sở Thập Hàm ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêm túc lặp lại: "Ca ca."

 

Tạ Diêm - người bỗng mất tên: "..."

 

Hắn cố ý tránh tay Sở Thập Hàm đang với tới: "Cậu có quá nhiều anh trai tốt rồi, không biết cậu muốn nắm tay ai đây."

 

Sở Thập Hàm ngước mắt nhìn Tạ Diêm, cảm thấy ca ca trước mắt thật khó hiểu. Cậu chỉ có mỗi mình anh thôi mà.

 

Thôi được, Sở Thập Hàm nghĩ, chiều anh một chút vậy.

 

Cậu nắm lấy tay Tạ Diêm, từng chút một nhẹ nhàng mở ra.

 

Tạ Diêm trông cũng chẳng kiên định chút nào, hắn im lặng nhìn Sở Thập Hàm tách ngón tay cuối cùng của mình ra rồi nắm lấy.

 

Tạ Diêm và Sở Thập Hàm đan ngón tay vào nhau.

 

Một cảm giác kỳ lạ, Tạ Diêm nghĩ, nắm tay cũng thú vị đấy, coi như trải nghiệm trước khi yêu đương.

 

Nếu sau này có yêu ai đó...

 

Có lẽ do ảnh hưởng từ Tạ Cẩn An, Tạ Diêm chợt nghĩ đến một omega nào đó trong tương lai, tâm trạng bỗng trở nên tồi tệ.

 

Thôi bỏ đi, hắn vốn cũng khá kén chọn.

 

Nghĩ vậy, Tạ Diêm vô thức buông tay Sở Thập Hàm ra.

 

Bàn tay đang nắm chặt bỗng trống không, Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm, không hiểu người trước mắt đang giận dỗi chuyện gì.

 

Phải làm sao để dỗ anh đây?

 

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có một cách hiệu quả nhất để dỗ Tạ Diêm. Sở Thập Hàm liền cúi người về phía trước.

 

Rồi ngay lập tức bị Tạ Diêm dùng tay chặn môi lại.

 

"Sở Thập Hàm," hắn nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, "khi tỉnh lại, không biết cậu sẽ muốn tự sát hay muốn giết tôi hơn."

 

Theo kinh nghiệm từ những cặp đôi họ từng cứu trước đây, người bị ảo giác thường nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra.

 

Với tính cách của Sở Thập Hàm, không biết cậu sẽ giận dữ thế nào khi biết sự thật.

 

Sở Thập Hàm bị ảo giác, nhưng Tạ Diêm thì tỉnh táo! Nếu sau này bị chất vấn tại sao không từ chối, hắn phải giải thích thế nào đây?

 

Tạ Diêm kiên quyết ngăn cản Sở Thập Hàm.

 

Bị bịt miệng, Sở Thập Hàm chỉ biết nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ bối rối.

 

Bỗng Tạ Diêm cảm nhận được nơi lòng bàn tay một cảm giác mềm mại, ẩm ướt. Hắn sững người, rồi vội rút tay lại như bị bỏng.

 

Sở Thập Hàm lại dùng đầu lưỡi li3m vào lòng bàn tay hắn!

 

Một lớp hồng phơn phớt phủ lên đôi gò má Tạ Diêm, lan đến cả nốt ruồi phía dưới mắt. Hắn liếc nhìn Sở Thập Hàm, đột nhiên kéo bổng cậu vào phòng khách rồi không khách khí quăng lên sofa.

 

Sở Thập Hàm ngước mắt nhìn hắn: "?"

 

Tạ Diêm dùng một tay ghì chặt cậu, nở nụ cười lạnh lùng: "Sở Thập Hàm, ai dạy cậu những trò này?"

 

Sở Thập Hàm im lặng không đáp.

 

Thấy cậu có vẻ không hiểu, Tạ Diêm bắt đầu dẫn dụ từ từ: "Tuy vì con cáo kia mà giờ cậu nhầm tôi thành người yêu. Nhưng cậu cũng nên biết điều một chút."

 

Sở Thập Hàm nhìn chằm chằm Tạ Diêm - rõ ràng chính là người của mình, sao lại gọi là nhầm?

 

Thôi được, nếu anh thích đóng vai như vậy...

 

Sở Thập Hàm gật đầu.

 

Thấy cậu đồng ý nghiêm túc, Tạ Diêm mới tiếp tục: "Yêu đương phải từ từ, làm sao có thể vừa gặp đã hôn, thậm chí còn... đụng chạm như vậy?"

 

Sở Thập Hàm nhíu mày suy nghĩ: Từ nhỏ em với anh chẳng phải vẫn thân mật thế sao? Cần gì phải từ từ?

 

Nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của Tạ Diêm, để chiều lòng anh, cậu đành ngoan ngoãn gật đầu.

 

Tạ Diêm thấy cậu nghe lời, liền nhân cơ hội thêm "điều khoản" của mình: "Ít nhất phải quen nhau vài năm đã."

 

Sở Thập Hàm: "Bao lâu?"

 

"Khoảng hai ba năm," Tạ Diêm bịa ra con số, "Còn 'làm' thì phải đợi sau khi kết hôn, hiểu chưa?"

 

Tốt lắm, hắn thầm nghĩ, như vậy đến năm 27-28 tuổi cậu mới yêu đương, 30 tuổi mới được nắm tay hôn nhau, còn phải vài năm nữa mới kết hôn. Những năm tháng đó, cậu sẽ mãi là của riêng mình.

 

Hừ, nắm tay hôn nhau...

 

"Thực ra hai ba năm vẫn còn sớm, phải bốn năm năm mới đúng." Tạ Diêm tàn nhẫn kéo dài thời hạn, "Còn 'làm' thì phải đợi thêm vài năm nữa."

 

Sở Thập Hàm tỏ ra không vui - mấy năm không được hôn anh. Nhưng cậu chợt nghĩ tới vấn đề quan trọng hơn: "'Làm' là gì?"

 

Tạ Diêm: "..."

 

Lần này hắn thực sự nghiêm túc: "Sở Thập Hàm, cậu hiện tại bao nhiêu tuổi?"

 

Đừng nói là vẫn chưa thành niên.

 

Sở Thập Hàm suy nghĩ một lát: "Mười tám."

 

Tạ Diêm thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười: "May quá, suýt thành tội phạm rồi."

 

Sở Thập Hàm xoa xoa đầu Tạ Diêm như an ủi, rồi kiên trì hỏi lại: "Vậy rốt cuộc 'làm' là gì?"

 

"'Làm' à..." Tạ Diêm buông tay đang ghì Sở Thập Hàm, đổi thành động tác ôm lấy đầu cậu kéo lại gần. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp, hắn thì thầm vào tai cậu: "Là việc không dành cho cậu lúc này."

 

"Không dành cho bây giờ?"

 

Tạ Diêm gật đầu cười, chọn từ ngữ rất cẩn thận: "Đại khái là *****, chạm vào nhau..."

 

"À, ra vậy." Sở Thập Hàm suy nghĩ một lát rồi bình thản nói: "Vậy là em đã làm rồi."

 

Nụ cười trên mặt Tạ Diêm đóng băng.

 

Sở Thập Hàm chứng kiến cảnh nụ cười trên gương mặt Tạ Diêm như bị xé toạc trong chớp mắt, thay vào đó là vẻ giận dữ đóng băng trên đôi lông mày - thứ ngay cả chính hắn cũng không nhận ra mình đang tức giận.

 

Nhưng Tạ Diêm cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận. Hắn trừng mắt nhìn Sở Thập Hàm một lúc, cuối cùng chỉ biết mỉa mai từ một góc độ kỳ lạ: "Sở Thập Hàm, tôi nhớ cậu đã hứa với tôi sẽ đợi đến 27, 28 tuổi mới yêu đương. Cậu sốt ruột muốn nếm thử đến thế sao?"

 

"Mới hứa với anh hôm qua," Sở Thập Hàm phân tích rành rọt, "còn 'làm' là từ trước rồi."

 

Tạ Diêm sững người, nhất thời nghi ngờ tình trạng của cậu. Nếu bảo cậu không tỉnh táo, nhưng cậu lại nhớ rõ tuổi tác, thậm chí cả chuyện hôm qua. Nhưng nếu bảo cậu tỉnh, sao lại cứ khăng khăng coi hắn là người yêu, ngây thơ đến đáng sợ.

 

Sở Thập Hàm mới 18 tuổi, "trước đây" là khi nào?

 

Tên khốn này. Tạ Diêm nghĩ mình cần báo cảnh sát mất. Hắn thận trọng hỏi: "Khi nào, với ai, đã làm gì?"

 

Câu trả lời của Sở Thập Hàm cực kỳ ngắn gọn: "Trước đây, với anh, *****, sờ."

 

"Thì ra là với tôi à?" - Biểu cảm Tạ Diêm dịu đi chút: "Chuyện đó không tính, lúc đó tôi bị ảnh hưởng do kỳ nhạy cảm thôi. Với lại tôi có ***** cậu đâu? Cởi áo không tính, ít nhất phải ***** mới..."

 

Sở Thập Hàm gật đầu: "***** rồi, em kéo khóa quần cho anh."

 

"..." - Tạ Diêm ngây người, nghi ngờ tai mình nghe nhầm: "Cậu nói gì?"

 

Sở Thập Hàm ân cần cúi sát vào tai Tạ Diêm - như thể hắn bị nặng tai: "Cởi rồi, em kéo khóa quần giúp ca ca mà."

 

Biểu cảm Tạ Diêm từ đóng băng chuyển sang nghi hoặc, rồi dần lạnh lùng, biến ảo khó lường: "Chữ 'ca ca' cậu nói chỉ ai?"

 

Hắn chắc chắn mình chưa từng làm thế, vậy chỉ có thể "ca ca" mà Sở Thập Hàm nhắc tới là người khác. Ngay từ đầu, cậu đã nhầm hắn với ai đó.

 

Thảo nào! Tạ Diêm đã biết mà, alpha với alpha sao yêu được? Chắc chắn là con cáo chín đuôi đã thôi miên Sở Thập Hàm khiến cậu nhận nhầm người.

 

Là ai? Chim sẻ nhỏ kia chăng? Hắn ta trông đúng hai mươi mấy tuổi, nếu lợi dụng chênh lệch tuổi tác để động vào Sở Thập Hàm...

 

Căn cứ tác chiến đặc biệt tuy phòng ngự cao, nhưng Tạ Diêm dùng nhiệm vụ làm cớ xâm nhập cũng không khó. Binh lính quanh Mục Tư Niên cũng không nhiều.

 

Ám sát tên đó chắc không thành vấn đề lớn.

 

Tạ Diêm thản nhiên nghĩ thầm.

 

Sở Thập Hàm nâng mặt Tạ Diêm lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ: "Ca ca, anh không vui sao?"

 

Tạ Diêm nheo mắt, giấu đi chút bất mãn trong lòng, tiếp tục dỗ dành: "Ngoài kéo khóa, hai người còn làm gì nữa? Cậu có... vào người đó không?"

 

Sở Thập Hàm lắc đầu: "Chỉ cọ cọ thôi."

 

Tạm tha mạng cho Mục Tư Niên vậy.

 

"Còn gì nữa?"

 

Sở Thập Hàm suy nghĩ một lát, hơi phân vân hỏi: "Anh còn dạy em... hết mình?"

 

"Hết mình là thế nào?"

 

Sở Thập Hàm đưa tay xuống dưới, dùng ngón tay chấm nhẹ lên lớp vải phủ trên người Tạ Diêm: "Sờ chỗ này."

 

Tạ Diêm lại nổi lên ý định ám sát Mục Tư Niên: "Rồi sao nữa?"

 

"Ca ca bảo em... quá nhanh," Sở Thập Hàm bĩu môi không vẻ không hài lòng, "rồi dạy em cùng làm với anh..."

 

Không biết có phải do Sở Thập Hàm dùng từ "ca ca" hay không, Tạ Diêm cảm thấy khung cảnh cậu miêu tả sao quen thuộc lạ thường. Ánh mắt hắn tối sầm lại: "Hắn biết gì? Chỉ là lừa cậu thôi."

 

Sở Thập Hàm nhíu mày không hiểu.

 

"Đừng tin hắn," Tạ Diêm kéo Sở Thập Hàm sát vào người, thì thầm, "Lát nữa tôi sẽ dạy."

 

Rõ ràng tất cả đều là do anh dạy mà. Sở Thập Hàm thản nhiên gật đầu. Ca ca thích đóng kịch thì biết làm sao? Chiều chuộng vậy.

 

"Tôi dạy cậu xong rồi, từ giờ cậu không được để người khác dạy nữa..."

 

"Ting tong—" "Ting tong—" Chuông cửa vang lên đột ngột. Tạ Diêm nhìn về phía cửa một lúc rồi đứng thẳng dậy, dặn dò Sở Thập Hàm: "Ngồi yên không được cựa quậy, lát nữa không được nói bậy, không được tùy tiện động chân động tay, nghe rõ chưa?"

 

Sở Thập Hàm gật đầu.

 

Tạ Diêm buông lỏng tay khỏi người Sở Thập Hàm, bước đến mở cửa. Khi tay đặt lên tay nắm, hắn chợt nghĩ lại, quay đầu liếc nhìn Sở Thập Hàm lần nữa.

 

Sở Thập Hàm đang ngồi bất động với khuôn mặt vô cảm, dáng vẻ lạnh lùng và cô độc, toát ra khí chất xa cách như thường lệ.

 

Không ai có thể ngờ cậu vừa làm những chuyện kỳ quặc và nói những lời kỳ lạ như thế nào.

 

Tạ Diêm yên tâm mở cửa.

 

"Tạ Diêm! Cậu đã xem bảng xếp hạng vừa công bố chưa?" Yên Nhất Chu hớn hở bước vào, "Vốn thấy hạng của mình đã cao rồi, nhưng cậu cả ngày đi đâu vậy? Hạng của cậu cao đến kinh người! Nhiều lão sinh còn không bằng nữa là!"

 

Tạ Diêm đóng cửa lại, nhướng mày: "Vậy sao? Tôi chưa tra xem, năm nay công bố sớm thế?"

 

"Chuẩn đấy, chắc vài ngày nữa sẽ phát quân hàm. Với hạng cao như cậu thì..." Yên Nhất Chu bước vào phòng khách, "À mà Sở Thập Hàm cũng xếp hạng cao lắm..."

 

Giọng Yên Nhất Chu đột ngột ngừng bặt khi thấy Sở Thập Hàm đang ngồi trên sofa: "Ồ, cậu cũng ở đây à? Đúng là hai người lúc nào cũng dính nhau, hay là đi làm nhiệm vụ bí mật gì rồi?"

 

Tạ Diêm rót nước mời khách: "Cậu đoán xem?"

 

"Chắc chắn rồi! Nhìn bộ mặt giấu nghề của cậu là biết," Yên Nhất Chu lườm Tạ Diêm một cái rồi quay sang Sở Thập Hàm, "Thôi chẳng thèm hỏi hắn nữa... Hai người làm gì thế?"

 

Sở Thập Hàm nhìn Yên Nhất Chu uống cạn ly nước Tạ Diêm vừa rót, ánh mắt dừng lại trên chiếc ly rỗng một lúc, mới chậm rãi đáp: "Chỉ nhận thêm vài nhiệm vụ thôi. Alpha hạng S nhận thêm nhiệm vụ, xếp hạng cao hơn chút, có gì lạ đâu?"

 

Yên Nhất Chu: "..." Sao hôm nay Sở Thập Hàm có vẻ ngông hơn mọi khi nhỉ? Chắc do hạng cao nên hơi kiêu một chút cũng dễ hiểu.

 

Nghĩ vậy, Yên Nhất Chu khoan dung gật gù, tự nhủ mình quả là người thấu tình đạt lý.

 

"Tôi đã bảo mà, hai người nhất định lén tôi đi nhận nhiệm vụ!" Yên Nhất Chu đùa cợt, đấm nhẹ vào vai Tạ Diêm.

 

Sở Thập Hàm lạnh lùng nhìn hắn.

 

"Nhưng mà, khi quân hàm phát xong, một người là sĩ quan Đế quốc, một người thuộc Liên bang, chắc khó đi lại gần gũi như trước. Ở chung còn là vấn đề nữa." Yên Nhất Chu vừa ngồi xuống vừa hùng hồn phân tích, "Chi bằng Tạ Diêm này, cậu đổi sang kết hợp với tôi đi, đảm bảo không kéo chân..."

 

Lời Yên Nhất Chu chưa dứt, một tia ánh bạc lóe lên trước mắt!

 

Tạ Diêm còn chưa kịp ngăn cản, Sở Thập Hàm đã lạnh lùng đè Yên Nhất Chu xuống, lưỡi dao năng lượng sắc bén kề sát cổ họng, chỉ cách lớp da mong manh vài milimét:

 

"Cậu dám tranh người của tôi?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.