Theo lẽ thường, sau khi Tạ Diêm ký đơn đăng ký kết hôn, mọi chuyện đã phải kết thúc viên mãn, rồi hắn và Sở Thập Hàm sẽ sống hạnh phúc mãi mãi...
Tạ Diêm liếc nhìn chiếc còng bạc trên cổ tay phải: "...?"
Cái kết này có vẻ hơi lạ?
Hắn đang ngồi trên giường... căn hộ mà hai người từng sống chung, đầu kia của chiếc còng bị khóa chặt vào thành giường. Mỗi khi Tạ Diêm cử động, tiếng xích lại leng keng vang lên.
Thản nhiên dựa vào đầu giường, hắn nhìn "vợ" đang ngồi bàn làm việc chỉnh sửa dự thảo vừa nhận được: "Sở thiếu tướng định còng anh đến bao giờ? Nếu anh muốn đi vệ sinh thì sao?"
Sở Thập Hàm nhíu mày đọc bản thảo, thậm chí chẳng thèm liếc mắt sang Tạ Diêm: "Cứ đợi đến lúc anh thật sự muốn đi rồi tính sau."
"Ồ, vậy anh muốn đi ngay bây giờ." Giọng Tạ Diêm pha chút trêu đùa, "Bởi nhớ mùi rượu tequila quá... nên đã uống hơi nhiều..."
Sở Thập Hàm khựng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Tạ Diêm, rồi cuối cùng đặt tập tài liệu xuống, bước tới cúi người... tóm chặt cổ áo Tạ Diêm: "Nhớ quá? Thế sao đến giờ mới chịu về?"
Tạ Diêm ngửa đầu ra sau, tóc bạc xõa xuống, ánh mắt lặng lẽ dán vào Sở Thập Hàm.
"Hay là... chỉ nói cho vui miệng?" Sở Thập Hàm cúi thấp người, khi trán chạm vào Tạ Diêm, mùi tequila đậm đặc cố ý tỏa ra khắp phòng.
"..." Tạ Diêm nheo mắt ngửa cổ, tin tức tố mưa gỗ lỡ thoát ra đôi chút. Gương mặt hắn vẫn điềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-cham-huynh-de-tot-cua-ban-trai-thi-phai-lam-sao/2793854/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.