🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thiều Âm có thể cảm nhận rõ, lúc này đây không khí tranh đấu giữa các vị nương nương dường như đã khác trước.

 

Các nàng trở nên càng sắc bén, lời nói đầy rẫy những mũi dao ngầm.

 

Khí thế càng không chịu thua kém chút nào.

 

Thiều Âm tất nhiên không hề có ý định tham gia vào cuộc đấu đá này. Nàng chỉ muốn sống tạm trong cung, lặng lẽ chờ đến ngày được rời khỏi, rồi tìm một chốn an ổn để ẩn mình, sống nốt quãng đời còn lại trong yên bình.

 

Tình tiết hiện tại đã phát triển đến đoạn nàng chưa từng đọc tới trong nguyên tác.

 

Vốn dĩ nàng đã không mấy quen thuộc với nội dung của cuốn tiểu thuyết này, giờ lại càng không đoán được tương lai sẽ rẽ sang hướng nào. Chỉ biết rằng sau cùng sẽ xuất hiện một nữ chính trở thành Thái hậu.

 

Nàng gần như không có chút “đặc quyền tiên tri” nào của người xuyên không.

 

Vì vậy, nàng càng chỉ mong bản thân có thể mãi mãi nép mình vào một góc, chờ đến khi người thắng cuộc thật sự xuất hiện.

 

Nhưng mọi chuyện dường như không hề suôn sẻ như nàng đã tưởng.

 

Ngay khi nàng cúi đầu, cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình đến mức thấp nhất, hy vọng không bị ai để ý đến, mong rằng các nàng sẽ không xem nàng như một quân cờ trong ván đấu chốn hậu cung, cũng không đưa nàng về phe của ai, để nàng tiếp tục sống những ngày nhàn nhã như trước...

 

Thì Lương Phù Quân bỗng quay đầu, nhìn thẳng về phía nàng: “Vậy để Thiều công công tự nói đi, ngươi muốn đến cung nào? Là ở lại trong cung ta, hay đến với một trong ba vị còn lại?”

 

Lời vừa dứt, toàn bộ ánh mắt liền đổ dồn về phía Thiều Âm.

 

Không chỉ có các thái giám và cung nữ đứng bên, mà cả những phi tần chưa rời đi cũng nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng lạnh sống lưng.

 

Thiều Âm cứng người trong thoáng chốc. Đây là... có thể lựa chọn sao?

 

Là muốn nàng ngay lúc này công khai đứng về một bên sao?

 

Nàng tuy rằng vừa nãy đã nghĩ qua việc chọn một nơi để đi, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ phải nói ra trước mặt đông người như vậy.

 

Bây giờ chọn ai? Ba người còn lại chắc chắn sẽ tức giận.

 

Nếu chọn người không phải là nữ chính sau cùng, liệu người đó có thể bảo vệ nàng đến hết được không?

 

Trong tiết trời giá lạnh, mồ hôi lạnh trên lưng Thiều Âm không ngừng túa ra.

 

Ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhõm không nổi.

 

Bốn người kia, nàng đều từng ở lại trong cung các nàng.

 

Tuy nói ở trong cung của Lan Tần là vui vẻ nhất, có nhiều chuyện thú vị để làm. Nhưng Lan Tần lại quá ham chơi, chơi với nàng cả ngày, đến khi trở về phòng lại mệt nhoài.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy ở một mình là thoải mái nhất.

 

Thiều Âm thật sự không biết nên trả lời thế nào.

 

Nàng cứ im lặng mãi, mà kỳ lạ là không ai thúc ép.

 

Một lúc lâu sau, Trân phi nở nụ cười ôn hòa nơi khóe môi, giọng nói lại chẳng hề khách khí: “Vì sao phải ép nàng? Một kẻ nô tài, có thể có lựa chọn gì sao?”

 

Thiều Âm thầm đồng tình.

 

Đúng vậy, nàng chỉ là một nô tài, thì có quyền gì để lựa chọn?

 

Nàng có thể vênh váo trước mặt các vị nương nương sao?

 

Nghĩ đến đây, dù Trân phi xem như là người tử tế nhất, nhưng ẩn sau vẻ săn sóc đó lại là vô vàn tâm cơ nàng không thể chống đỡ.

 

Còn Quý phi trong cung thì thôi khỏi nói, tính tình quá nóng nảy, không biết lúc nào sẽ nổi giận, khiến kẻ hầu hạ bên cạnh luôn sống trong nơm nớp.

 

Dù thế nào, Thiều Âm vẫn cảm thấy: nơi nàng được đến, chưa bao giờ là do nàng quyết định.

 

Tất cả mọi người đang chờ nàng đưa ra một đáp án.

 

Một lát sau, Hoàng Hậu cũng lên tiếng: “Ngươi muốn đi đâu?”

 

Nghe giọng Hoàng Hậu, nàng càng thêm căng thẳng.

 

Nàng muốn đi đâu, nhưng... có thật sự được đi sao?

 

Hoàng Hậu như thể đọc được tiếng lòng nàng, liền nói thêm: “Ngươi muốn đi đâu, cứ nói với bổn cung. Ngươi muốn đi đâu, thì sẽ được đi nơi đó.”

 

Lòng Thiều Âm bỗng nhẹ đi phần nào, nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, trong đáy mắt le lói ánh sáng mỏng manh, tựa những đốm sáng đom đóm trong đêm khuya.

 

Nàng dè dặt nhìn Hoàng Hậu, giọng nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy: “Ta nói... ta muốn đi đâu cũng được sao?”

 

Hoàng Hậu đáp: “Đương nhiên.”

 

Thiều Âm hít sâu một hơi, liều mình đánh cược: “Ta muốn trở về phủ của mình.”

 

Nói ra những lời này xong, trong lòng nàng thấp thỏm không yên.

 

Nàng sợ bản thân quá tham, sợ rằng đáp án này không đúng với kỳ vọng của Hoàng Hậu.

 

Nhưng không ngờ, Hoàng Hậu lại gật đầu: “Ngươi đã muốn về thì cứ về đi.”

 

Sau đó quay sang nhìn ba người còn lại.

 

Ánh mắt khi nhìn về phía họ, đầy khiêu khích.

 

Biểu cảm kia rõ ràng đang nói: "Ta không cần phải trói buộc người bên cạnh, ta dám để nàng rời đi, vì ta tin rằng cuối cùng nàng vẫn sẽ chọn ta. Còn các ngươi, dám không?"

 

Ánh mắt ấy khiến cả Trân phi vốn luôn điềm tĩnh cũng không chịu nổi.

 

Ai lại muốn mình trở thành người thua thiệt trước mặt Thiều Âm?

 

Trân phi càng nở nụ cười ôn nhu, nhưng trong ánh mắt đã chẳng còn chút hòa nhã nào, ẩn dưới vẻ dịu dàng ấy là thứ độc xà lạnh lẽo: “Tất nhiên rồi, nương nương rộng lượng là điều ai cũng biết. Nhưng ta... cũng không kém.”

 

Nói xong, ánh mắt nàng quét nhẹ qua người Thiều Âm, ánh nhìn ấy như có như không, khiến tim Thiều Âm bất giác run lên.

 

Quý phi thì cười lạnh, khuôn mặt diễm lệ đầy vẻ châm chọc: “Thả nàng về? Tốt thôi, xem xem rồi còn ai có thể ngăn nổi người đó nữa.”

 

Nàng nhìn sang Hoàng Hậu: “Nói mới nhớ, trạch phủ đó chẳng phải tỷ tỷ đã mua sao? Hay là để ta phái vài gia binh của phủ đến canh giữ giúp tỷ?”

 

Hoàng Hậu vẫn đoan trang như cũ, nhưng khí thế nhạt hơn vài phần: “Chưa từng thấy muội muội chu đáo như vậy, bổn cung cảm tạ muội muội trước.”

 

Ba người bấy giờ mới quay sang nhìn Lan Tần.

 

Lan Tần giận dỗi thấy rõ.

 

Một lát sau, nàng cũng hậm hực nói: “Được thôi, cứ để nàng trở về.”

 

Dạo gần đây trong cung rối loạn, đúng lúc phụ thân nàng cũng muốn nàng về nhà vài ngày, tránh xa rắc rối chốn hậu cung.

 

Nàng rời cung, chẳng phải là lại càng gần với Thiều Âm sao?

 

Trong lòng ba người, ai cũng có toan tính riêng.

 

Chỉ có Thiều Âm là nhẹ nhõm thật sự. Nghĩ đến việc có thể về nhà, tâm tình cũng sáng sủa hẳn lên.

 

Thế là, yến tiệc trong cung liền kết thúc.

 

Thiều Âm chuẩn bị được đưa trở về, nhưng cả bốn vị nương nương lại chẳng ai rời đi.

 

Trong lòng Thiều Âm lạnh ngắt.

 

Đây là ý gì? Không phải đã cho nàng về nghỉ phép sao?

 

Cả bốn người đều không rời đi, nàng – một kẻ nô tài – làm sao dám tự mình rời khỏi?

 

Hoàng Hậu định lên tiếng, nhưng không ngờ Trân phi giành trước, phân phó Hải Đường – cung nữ thân cận – đưa Thiều Âm xuất cung.

 

Phái cung nữ mà không phải thái giám, là bởi vì Trân phi biết rõ Thiều Âm là nữ giả nam, đương nhiên sẽ không để nam nhân đưa nàng đi.

 

Trân phi liếc mắt nhìn Hải Đường.

 

Đã hầu hạ nhiều năm, Hải Đường sao có thể không hiểu ý chủ tử?

 

Nàng gật đầu, bước đến cạnh Thiều Âm: “Thiều công công, đi theo nô tỳ.”

 

Trên đường đi, nàng nhất định sẽ thay chủ tử nói vài lời tốt đẹp.

 

Thực ra chủ tử của nàng không hề tồi, với người bên cạnh rất bao dung và biết giữ thể diện.

 

Chỉ cần không phản bội Trân phi, thì ở trong cung của nàng ấy cũng là một dạng an toàn.

 

Nếu việc tranh giành Thiều Âm cũng là một phần của cuộc chiến cung đấu, thì Hải Đường – với tư cách là người bên cạnh Trân phi – tất nhiên hy vọng chủ tử mình là người chiến thắng.

 

Thiều Âm cũng chỉ muốn rời khỏi nơi thị phi này thật nhanh. Còn chưa kịp cất bước, thì Hoàng Hậu đã cất giọng: “Tô Trung Kiệt, xe ngựa của bổn cung đã chuẩn bị xong chưa?”

 

Không ai để ý rằng vừa rồi Tô Trung Kiệt đã biến mất một lát, lúc này hắn tiến lên: “Đã chuẩn bị xong. Nô tài cam đoan sẽ đưa Thiều công công an toàn về tới phủ.”

 

Hắn quay sang Thiều Âm, mỉm cười: “Thiều công công, đi xe của Hoàng Hậu nương nương sẽ an toàn và thoải mái hơn.”

 

Thiều Âm cúi người hành lễ: “Tạ Hoàng Hậu nương nương.”

 

Còn chưa đợi Hoàng Hậu cho phép đứng lên, Quý phi đã bước tới, lạnh lùng nói: “Làm vậy có ích gì? Chi bằng để gia binh phủ ta hộ tống nàng về.”

 

Thiều Âm cúi đầu, lại cảm ơn thêm lần nữa.

 

Trong lòng nàng trào lên một cảm xúc ngổn ngang.

 

Đây là cái gì vậy? Một tên thái giám nho nhỏ như nàng, mà lại được đãi ngộ long trọng thế này?

 

Nàng quay đầu nhìn Lan Tần, thầm nghĩ không biết nàng ta còn định giở trò gì.

 

Không ngờ, lại thấy đôi mắt Lan Tần lấp lánh lệ, uất ức nhìn nàng, đầy vẻ bất lực.

 

Dù không nói gì, ánh mắt kia như đang hỏi: “Ta chẳng thể cho tỷ tỷ thứ gì, liệu tỷ tỷ có xem ta là vô dụng không?”

 

“Xì.” Quý phi bật cười lạnh, rõ ràng không ưa bộ dạng ấy của Lan Tần.

 

“Làm sao? Ngươi cũng định giành sự thương hại của nàng sao? Bản thân còn khó giữ, lấy gì để quan tâm đến người khác?”

 

Thiều Âm cúi đầu.

 

Đúng là nàng chẳng có năng lực gì thật.

 

Nàng liếc nhìn Lan Tần một cái, không nói gì, nhưng khẽ gật đầu như muốn nói: Dù tiểu chủ chẳng làm gì cả, ta cũng đã cảm nhận được tâm ý ấy rồi.

 

Sau khi khẽ gật đầu, Thiều Âm ra hiệu cho Tô Trung Kiệt và Hải Đường chuẩn bị rời đi.

 

Cả hai người lập tức đi theo sau nàng.

 

Không ai dám liếc nhìn sắc mặt chủ tử mình.

 

Trong lòng họ cũng thầm cảm thán: Người có thể sống sót trong hậu cung, dù chỉ là một nữ nhân nhỏ bé... cũng đều không đơn giản chút nào. Chiêu vừa rồi của Lan Tần nương nương, quả thật lợi hại.

 

Khi nhìn theo bóng lưng Thiều Âm khuất dần, bốn người còn lại cũng thu lại vẻ mặt giả vờ thân thiện.

 

Các nàng thậm chí không thèm liếc mắt trao đổi, mỗi người đều tự có tính toán riêng.

 

Hiện giờ, là lúc then chốt nhất.

 

Không ai muốn thua.

 

Và cũng không ai... chịu nổi thất bại.

 

Hẹ hẹ bắt đầu tranh đấu công khai rùiii

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.