Trời đã sáng, mặt trời trái với sự ngượng ngùng ba ngày trước (sương mù),sớm đã chiếu rọi trên tường thành Hạ Khẩu. Trải qua một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn và khích lệ tinh thần, tướng sĩ bên ta đằng đằng sát khí bày trận dưới thành, khiến bầu trời tươi đẹp nhiễm đầy âm khí. Lữ Bố và Thái Sử Từ mặc giáp trụ chỉnh tề đứng trước đội ngũ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ta. Ta không ra chiến trường, mà ở đằng sau trận ngẩng đầu nhìn binh sĩ trên tường thành, tìm thân ảnh đám người Lưu Bị. Tiểu binh trên đó vô cùng khẩn trương, ta nhìn không rõ mặt bọn họ, nhưng có thể cảm giác được sự khủng hoảng và nóng ruột. Tiếng reo hò từ ba phía truyền đến, trên tường thành rất nhanh thấy bóng Quan Vũ xuất hiện, nhưng không thấy Lưu Bị đâu. Một lát sau, thân binh của Tuân Du chạy tới, mang theo tin tức ta đang chờ, Lưu Bị xuất hiện ở cửa nam thành, thần tử tâm phúc của hắn đa số đều tập trung ở đó. Ta vung tay ra hiệu đánh trống, nhịp trống tấn công nhất thời vang động trên chiến trường, tướng sĩ Tào quân đợi đã lâu ngày ào ạt xông về hướng tường thành tấn công.
Cảnh chiến trường ác liệt ta không phải lần đầu chứng kiến, nhưng lại là lần đầu tự mình chỉ huy, mắt thấy binh sĩ hai bên cả người đẫm máu chết lẫn lộn một chỗ, trong lòng đồng thời dâng lên một cỗ bi thương, cũng có một tia hào hùng, ta đã thay đổi rồi. Binh sĩ lục chiến Tào quân quên mình một người ngã xuống lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/801719/quyen-3-chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.