“Không được, chú Vương, cháu đã ăn tối rồi, mọi người ăn đi”, Trần Phong cười, khéo léo từ chối lời mời của Vương Hoằng Nghị, việc gấp anh cần làm bây giờ là đi tìm Uông Hải Dương, còn việc ăn cơm với Vương Hoằng Nghị, sau này có thời gian làm gì chẳng được. 
Thấy Trần Phong từ chối, Vương Hoằng Nghị cũng không cưỡng ép, ông ấy cười nói: “Vậy được, hôm khác chúng ta ăn cơm sau nhé”. 
“Phải, để hôm khác, hôm khác ăn sau”. 
Lý Thế Bình vội vàng đứng bên cạnh phụ họa, lúc này Vương Thi Viện đã ở ngưỡng sắp bùng phát rồi, ánh mắt cô ta nhìn Trần Phong cứ như nhìn kẻ thù giết cha vậy, nếu như còn để cô ta ăn cơm với Trần Phong, không biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì… 
Sau khi cả nhà Vương Hoằng Nghị rời khỏi, Trần Phong bất giác cau mày lại. 
Anh đã thấy ánh mắt thù hằn của Vương Thi Viện nhìn anh ban nãy. 
Chỉ là… 
Vương Thi Viện có cần phải hận anh đến thế không? 
Lần trước ở Dinh thự Sở, anh đâu có làm gì cô ta nhỉ? 
Trần Phong lắc đầu, không nghĩ chuyện này nữa, bắt đầu chuyên tâm ngồi trên bãi cát tìm kiếm tung tích của Uông Hải Dương. 
Mãi đến hơn 10 giờ, Trần Phong vẫn không tìm được đám người Uông Hải Dương. 
Trần Phong thở dài, từ bỏ tìm kiếm, quay người trở về nhà nghỉ. 
Một đêm yên tĩnh. 
Sáng ngày hôm say, Trần Phong dậy rất sớm, sau khi tắm rửa xong, Trần Phong lại cùng Tiểu Vũ và đám vệ sĩ đi đến khu biệt thự. 
Mức độ giới nghiêm của khu biệt 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-te/516146/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.