Buổi đêm trên Tàng Ý Sơn lạnh căm, thế nhưng căn nhà trên đỉnh núi lại vẫn giữ được nguyên vẹn cảm giác ấm áp.
An Hòa Dật và ba đệ tử ngồi quây quần quanh chiếc bàn.
Sư tôn không nói, các đệ tử cũng chỉ biết ngoan ngoãn ngay ngắn ngồi im. Trên mặt bàn đá vẫn còn lại ít dưa và trái cây mọng nước, trái cây đã được rửa sạch bóng loáng, dưa chín đỏ tươi.
“Nào, ăn đi, đừng ngại.”
Ôn Tu Viễn tiên phong đi đầu phá tan sự im lặng, ngón tay mịn màng cầm quả hồng trên bàn lên, đặt trước mặt mỗi người một quả.
Quả hồng như một viên trân châu đỏ đặt trược mặt An Hòa Dật, y nâng mí mắt lên im lặng nhìn người nọ.
Thấy y nhìn mình, Ôn Tu Viễn nhoẻn miệng nở một nụ cười toe, vẻ thù địch trên mặt trước đó không lâu đã tiêu tán hết, đôi mắt hắn vui tươi sáng ngời như có cơn gió mát rượi thổi qua.
Dù vừa mới trải qua một vụ việc chấn động, thái độ của Ôn Tu Viễn lại chẳng có vẻ gì là kiềm chế lại.
Trông một thoáng, An Hòa Dật không chắc là do gan hắn lớn hay là do mặt hắn dày nữa.
Y lại thở dài thượt trong lòng một cái.
Từ sau khi mọi người rời đi, Ôn Tu Viễn vẫn luôn đảo mắt để ý quanh quẩn chỗ An Hòa Dật ngồi. Khi thấy sư tôn nhà mình cuối cùng cũng lôi bộ trà cụ ra, hắn mới rũ mi mắt, thoáng nở nụ cười.
Hương trà thơm thoang thoảng bay tới quấn quanh.
An Hòa Dật nhìn làn khói uốn lượng trên miệng chén
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2862972/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.