“Là lỗi của vi sư.” An Hòa Dật cất bước đi tới bên cạnh Ôn Tu Viễn.
Thấy động tác dọn dẹp hành lý của Ôn Tu Viễn đột nhiên nhanh hẳn lên, hai bàn tay dưới ống tay áo của y siết chặt.
Trong cái tủ chỉ có vài bộ quần áo, chẳng mất bao lâu đã thu dọn xong hết.
Lòng bàn tay An Hòa Dật đổ mồ hôi, nắm chặt rồi buông ra.
Cuối cùng không nhịn được nữa, vươn tay đè tay Ôn Tu Viễn lại.
“Ngươi đừng đi, ta muốn nói xin lỗi với ngươi.” An Hòa Dật cụp mắt, lông mi thật dài không che được sự áy náy trong đó.
Động tác của Ôn Tu Viễn ngừng lại, quay ra nhìn y, “Người thì có lỗi gì cơ chứ?”
Thấy hắn như thế, An Hòa Dật cũng căng thẳng theo, bàn tay vô thức níu chặt áo Ôn Tu Viễn, trên mặt thoáng lộ ra vẻ khó chịu.
“Lỗi của ta một là không làm tròn trách nhiệm, hai là không nỗ lực chỉ dạy, dạy dỗ ngươi lấy lệ, đối đãi với ngươi không chân thành, ta…” Giọng y càng nói càng nhỏ, đầu lông mày cau lại, cuối cùng y thở dài.
“Vậy sư tôn tính sao?” Ôn Tu Viễn xốc bọc quần áo trong tay, động tác đột ngột hất tay An Hòa Dật ra.
An Hòa Dật thấy vậy thì cho rằng hắn vẫn muốn rời đi, vội vàng nói, “Hay là người dời đến ở trên đỉnh núi đi, bất kể là có chuyện gì, ngươi đều có thể nói với sư tôn.”
Ôn Tu Viễn sửng sốt, im lặng.
…Cũng không cần phải như vậy mà.
Ôn Tu Viễn sống ở sườn núi, cả ngày câu cá,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2862985/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.