Trên sườn Tàng Ý Sơn, căn phòng mới đã được đổi từ cung điện thành lâu đài trên không. Bên trên một con sông chảy xiết, một tòa nhà bằng trúc lơ lửng trên cao. An An nằm trên gối kiếu mạch ngủ say tít, chiếc bụng nhỏ nhấp nhô phập phồng, trông vừa ngoan vừa đáng yêu.
Trước khi đi ngủ, Ôn Tu Viễn đã xé cho An An mấy miếng thịt gà nhỏ, đã được hầm mềm đến mức cắn một miếng là ch** n**c. An An ăn thử một lần là không chịu buông tay ra, gặm đến tận khi no nê mới thôi.
Cái bụng ăn no phồng lên sau lớp vải quần áo mỏng dính. Ôn Tu Viễn thò tay chọt bụng An An, vừa chạm vào ngón tay đã lún cả vào bụng.
Hắn không nhịn được khẽ bật cười.
“Quỷ tham ăn.”
Có lẽ vì giấc ngủ bị quấy nhiễu, An An lầm bầm gì đó, tay xua xua trước bụng nhưng không xua được thứ gì nên lại thu về, lật người ngủ tiếp.
Tiếng ngáy khe khẽ vang lên bên cạnh. Ôn Tu Viễn bứt một cọng cỏ bên cửa sổ, cù bàn chân nhỏ xíu của An An.
Vừa bị chọc một cái, An An đã rụt chân, thân mình lật về hướng ngược lại.
Cọng cỏ kia ngoan cố đuổi theo. An An không nhịn được đạp đạp, khuôn mặt nhỏ xíu nhăn nhó.
Thấy An An bực bội, Ôn Tu Viễn cũng không muốn chọc ghẹo nó nữa. Hắn ném cọng cỏ trong tay xuống đất, nằm xuống bên cạnh.
Ánh trăng dìu dịu trải xuống lòng sông, ngoài cửa sổ mặt nước lấp lánh.
Khác với sự yên tĩnh trước đây, lúc này, nằm trong toà nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2862986/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.