“Cô Bạch, cô Bạch?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ nơi xa xôi, rất kiên nhẫn, lặp đi lặp lại gọi “Cô Bạch”, mãi một lúc lâu cô mới phản ứng lại, nhận ra rằng có người đang gọi mình.
Mở mắt ra, vẫn là chiếc bàn gỗ nặng nề đó, những bức tường trắng bệch như trong phim truyền hình, ngoài một tấm gương vuông vức ra, trong phòng không còn gì khác.
“Cô Bạch ngủ ngon thật đấy, ở đây có thể ngủ được cũng không nhiều người đâu.”
Cô chậm rãi chớp mắt, một cái, hai cái, ý thức dần dần quay trở lại, nhìn thấy bộ cảnh phục màu xanh đậm với những chiếc cúc kim loại bạc lấp lánh, cô lại nhớ tới một buổi trưa đầy nắng dịu dàng nào đó, khi cô ôm bộ cảnh phục của Từ Chiêu Lâm ngắm nghía, lúc ấy là định giặt đồ cho anh hay vì lý do gì cô cũng quên mất rồi, chỉ nhớ ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu lên những chiếc cúc bạc, cũng ánh lên thứ ánh sáng dịu dàng như vậy. Lúc đó Từ Chiêu Lâm không có ở nhà, nếu có thì sẽ không yên tĩnh như vậy, trong nhà sẽ vang lên tiếng còi chói tai của trận NBA, tiếng bình luận viên sang sảng rộn ràng, tiếng hò reo gấp gáp của đội cổ vũ…
“Xin lỗi.” Bạch Tuyết cất giọng khàn khàn, ngồi thẳng dậy, rồi nhìn rõ chủ nhân của bộ cảnh phục xanh đậm và những chiếc cúc bạc ấy: một người đàn ông tóc bạc, da trắng, khuôn mặt thanh tú, trông như một tiểu sinh trong vở hát Côn Khúc, dưới ánh đèn vàng vọt của phòng thẩm vấn, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lu-do-cat-lat-tu-dich-mieu-ca/2760652/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.