Không biết có phải do nhiễm lạnh ở nghĩa trang hay không, sau khi xong xuôi mọi việc, tối đó Lâm Sí bắt đầu phát sốt.
Người phát hiện ra là Lý Đình Ngôn.
Buổi tối, Lâm Sí dẫn Lý Đình Ngôn đi ăn ở một quán mì mà trước đây cậu thường hay tới.
Dù đã nhiều năm không quay lại, ông chủ vẫn còn nhớ cậu, còn cười hỏi cậu có muốn gọi thêm một đĩa nộm dưa chuột và sứa trộn dấm như trước kia không.
Lâm Sí cười: “Có ạ, chú làm thêm một đĩa thịt bò kho và sách bò trộn lạnh nữa.”
Đợi ông chủ đi rồi, cậu thổi ly nước nóng trong tay rồi nói với Lý Đình Ngôn: “Trước kia tôi hay cùng mẹ tới quán này, con gái ông chủ hồi đó mới học tiểu học, rất hay chạy đến tìm tôi chơi dây.”
Cậu vừa nói vừa mỉm cười, hai má ửng hồng, như bị hơi nóng trong phòng làm đỏ lên.
Lý Đình Ngôn nhìn mặt cậu vài lần, thấy hơi lạ, nhưng lại bị câu chuyện của Lâm Sí làm phân tâm.
Mãi cho đến khi ăn xong, Lý Đình Ngôn lái xe đưa Lâm Sí về, lúc xuống xe, anh phát hiện Lâm Sí nhắm mắt, gọi mấy tiếng cũng không có tinh thần đáp lại.
“Lâm Sí.”
Anh gọi thêm một tiếng.
Lâm Sí khó nhọc mở mắt, mơ màng nhìn Lý Đình Ngôn rồi nhìn xung quanh.
“À, tới rồi à?”
Cậu không hề ngủ, chỉ là đầu óc choáng váng mê man, Lý Đình Ngôn mở cửa xe bên phía cậu, cậu nắm tay anh định bước xuống.
Nhưng lại bị Lý Đình Ngôn ấn trở lại ghế, bàn tay mát lạnh của anh áp lên trán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-chay-kho-tat-tung-tu-tra/2749727/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.