Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116
Chương sau
- - Này, anh ăn mặc thế này mà định vào đó thật hả..? - Tài xế lái taxi khẽ hỏi khi xe dừng lại trong bãi đỗ xe của nhà hàng. Trước khi xuống xe, Tuấn cười: - - Ủa vậy là sao...? Bộ ở đây không tiếp những người như tôi hả..? Tài xế taxi cười: - - Cũng không phải, nhưng những người mất công đến tận đây ăn uống thì họ đều ăn mặc lịch sự, tôi cũng chở nhiều người lên đây rồi mà lần dầu thấy người ăn mặc tuềnh toàng như anh. Mà anh có đặt bàn trước chưa...? Tuấn đáp: - - Tôi chưa, mà tôi cũng không đến đây để dùng bữa, tôi đến để gặp ông chủ ở đây. Tài xế phì cười: - - Thật á hả...? Anh cứ đùa tôi, mà thôi, như anh dặn thì tôi sẽ đợi ở đây nhé. Khi nào xong anh gọi nháy máy cho tôi trước là được. Tuấn xuống xe rồi đi ra khu vực bậc cầu thang dẫn lên trên phía nhà hàng, tài xế taxi xuống xe châm điếu thuốc hút rồi lẩm bẩm: - - Đúng là chém gió, ăn mặc như thằng lao động chân tay mà đòi gặp chủ nhà hàng. Sợ có khi bước chân vào đó đã bị đuổi ra ấy chứ. Thôi kệ, cũng không phải việc của mình. Tài xế taxi nói không sai, ngay khi bước trên bậc cầu thang đi lên nhà hàng, Tuấn đã bị nhiều ánh mắt của các thực khách đi lên, đi xuống từ nhà hàng chú ý, đa phần đều là những ánh nhìn khinh thường, có kẻ còn nhếch mép cười khẩy bởi điệu bộ của Tuấn, bộ quần áo lao động đã sờn bạc, cái mũ cối cũng bạc như bộ quần áo, lại thêm cái balo xỉn màu, quá lệch lạc so với những kẻ váy áo xúng xính, lịch thiệp, nước hoa thơm phức. Nhưng Tuấn không phải người để ý đến những cái đó, bậc thang dẫn lên trên khá dài, càng đi lên cao thì ánh đèn điện lại càng sáng. Ngay lúc trên xe taxi, được lái xe chỉ cho khu vực sáng lấp lánh lưng chừng núi kia chính là nhà hàng Tam Đường, Tuấn đã trầm trồ bởi sự độc đáo của nơi này. Đến tận nơi mới thấy quả thực rất đẹp. Tuấn đi qua một vài bàn đặt bên ngoài khu vực sảnh dành cho thực khách muốn dùng bữa ngoài trời để ngắm cảnh đẹp nhìn từ trên núi xuống bao quát toàn bộ thành phố Lai Châu rực rỡ ánh đèn lúc chuyển tối về đêm. Có kẻ còn làm bộ bịt mũi khi Tuấn đi qua, điều này khiến cho nhân viên phục vụ của nhà hàng bắt đầu cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện của một người đàn ông không giống với người đến đây để hưởng thụ cho lắm. Ngay khi Tuấn vừa định bước vào bên trong thì hai nhân viên phục vụ đứng ngay gần cửa đã đi ra, miệng tươi cười nhưng cả hai đang có ý ngăn cản Tuấn bước thêm vào bên trong. Một người hỏi: - - Chào anh, anh có đặt bàn trước ở đây không ạ..? Tuấn trả lời: - - Tôi chưa đặt bàn, nhưng tôi không đến đây để ăn. Nhân viên phục vụ nheo mày: - - Nếu anh chưa đặt bàn trước thì e là không còn chỗ đâu ạ, hôm nay chúng tôi đã kín bàn mất rồi. Tuấn nhắc lại: - - À vâng, nhưng tôi không đến để dùng bữa, cho hỏi tôi có thể gặp ông chủ ở đây được không ạ..? Nhân viên phục vụ bụm miệng cười: - - Anh nói gì ạ, anh đến đây để gặp ông chủ...? Vậy anh có hẹn trước không ạ, à mà không, anh có biết ông chủ tên gì không.? Tuấn trả lời: - - Tôi không có hẹn, tôi cũng không biết ông chủ ở đây tên gì...? Nhưng tôi nghe nói ông chủ nhà hàng này có biết em trai tôi, tôi chỉ đến hỏi ông ấy vài câu rồi đi ngay thôi. Đến lúc này thì đám nhân viên phục vụ nhà hàng chỉ còn có thể nghĩ Tuấn bị điên mà thôi. Một người ngay đến cả tên ông chủ nhà hàng là gì còn không biết, không hẹn trước mà cứ nằng nặc đòi gặp, không điên cũng là loại tâm thần. Và tất nhiên Tuấn bị mời ra khỏi nhà hàng với lý do ông chủ bận, không thể tiếp khách không có hẹn trước. Bị đuổi khéo ra ngoài, Tuấn có phần bực, nhưng nghĩ lại thì Tuấn thấy mình làm vậy là quá đường đột, Tuấn đáp: - - Tôi có tiền, nếu mất tiền để gặp ông chủ nhà hàng thì tôi xin chịu. Tôi chỉ hỏi ông ta về thằng em trai tôi xem ông ấy có biết nó ở đâu không mà thôi. Càng nói Tuấn càng khiến cho nhân viên nhà hàng thấy bực bội, thực khách đang dùng bữa cũng bắt đầu cảm thấy phiền vì bị làm ồn. Một nhân viên hất hàm ra hiệu cho đồng nghiệp liên hệ với bộ phận bảo vệ ( bảo kê) của nhà hàng đến giải quyết. Một lát sau, 3 người mặc vest đen, bộ dạng hầm hố đi tới chỗ Tuấn, một người nói: - - Nhà hàng hôm nay đã kín bàn, nếu anh muốn dùng bữa thì để hôm khác. Khi nào anh điện đặt bàn chúng tôi sẽ sắp xếp....Còn giờ mời anh rời khỏi đây cho, anh đang khiến cho nhiều người cảm thấy khó chịu đấy. Tuấn tháo mũ cối ra rồi đáp: - - Xin lỗi vì sự làm phiền, nhưng tôi chỉ muốn gặp ông chủ nhà hàng ở đây thôi. Tôi chỉ hỏi vài câu rồi đi ngay, làm ơn giúp cho....Có thể em trai tôi đang gặp nguy hiểm. Một tên mặc vest đen tiến lại nói thầm vào tai tên đang đối thoại với Tuấn, không hiểu bọn chúng bàn bạc điều gì, nhưng nghe xong, tên kia nhìn Tuấn từ trên xuống dưới rồi thay đổi thái độ, hắn nói: - - Anh muốn gặp ông chủ phải không...? Vậy đi theo tôi. Tuấn mừng rỡ cảm ơn rối rít: - - Thật sao...? Cảm ơn các anh quá, được thế thì còn gì bằng. Tên kia nói: - - Được rồi, đừng nói nhiều, đi theo tôi. Nói rồi hắn hất hàm ra hiệu cho nhân viên phục vụ tiếp tục làm việc như bình thường, còn chúng dẫn Tuấn đi theo con đường nhỏ phía bên hông nhà hàng, lối dẫn ra phía sau nhà hàng khu vực này đèn điện không mấy sáng. Tuấn đi theo chúng vào trong một gian nhà tối, vào trong xong lúc này bọn chúng mới bật đèn, đó là một gian nhà kho để chứa đồ cho nhà hàng. Thấy chúng dừng lại, Tuấn khẽ hỏi: - - Hình như các người không dẫn tôi đến gặp chủ nhà hàng thì phải...? Một tên chửi thề: - - Mẹ kiếp, mày làm tốn thời gian của bọn ông quá rồi đấy. Lẽ ra khi nãy lúc chúng tao bảo mày đi thì mày nên đi. Giờ thì mày vẫn phải đi, nhưng là đi bằng xe cứu thương. Thằng điên, mày đến kiếm chuyện phải không..? Tuấn đáp: - - Tôi nhắc lại, tôi đến đây thực sự là để tìm chủ nhà hàng nói chuyện. Không có ý gì khác, mọi người đừng hiểu lầm....Tôi có tiền ở đây, nếu là chuyện tiền thì có thể giải quyết. Nói rồi, Tuấn lấy trong balo ra một cọc tiền mà lúc đi Hường đã chuẩn bị cho mình, cả tiền mà Long đã lén để vào balo của Tuấn nữa. Nhìn thấy tiền, đám bảo kê nhìn nhau rồi khẽ mỉm cười, chúng nói với nhau: - - Thằng điên này cũng có tiền thật kìa.....Hê hê hê, được thôi nhưng mày vẫn không được gặp ông chủ đâu. Bởi ông chủ sao có thể gặp loại người như mày được....Ngoan đưa tiền đây rồi biến, bọn tao coi như chưa nhìn thấy mày. Tuấn mỉm cười: - - Vậy là muốn ăn cướp rồi.......Không dễ đâu, muốn số tiền này, các người phải đưa tôi đi gặp chủ nhà hàng....Còn không thì miễn. Ba tên mặc vest đen cau mày, chúng chửi bới: - - Thằng điên, mày chán sống rồi phải không...? Được, để bọn tao cho mày toại nguyện. Lên, chúng mày...... Dứt lời, cả 3 tên bảo kê lao thẳng vào Tuấn, đáng tiếc khả năng, bản lĩnh của chúng thì lại không được to như cái mồm của chúng. 3 tên thì 2 tên nằm gục bất tỉnh, còn 1 tên đang bị Tuấn túm cổ áo kéo lại gần, Tuấn nói: - - Xét thái độ của bọn mày thì quả thực nhà hàng này không giống với bất cứ nhà hàng nào mà tao biết. Điều đó lại càng khiến tao nghi ngờ chủ nhà hàng này có liên quan đến em trai tao hơn. Và giờ, bằng mọi giá tao phải gặp hắn bằng dược....Nói, chủ nhà hàng này đang ở đâu...? Tên bảo kê cảm giác như tay của Tuấn đang siết chặt lấy cổ áo của hắn khiến hắn nghẹt thở dần dần....Nhìn cái cách mà Tuấn một mình hạ gục cả 3 thằng một cách nhanh chóng, lúc này hắn mới nhận ra, Tuấn không phải thằng điên hay thằng tâm thần nào cả, Tuấn đến đây là có mục đích. Tên bảo kê ấp úng: - - Mày....mày...là.....ai....?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116
Chương sau