Ngày hôm sau.
Ánh nắng xuyên qua lớp rèm cửa mỏng như những mảnh vàng vụn rơi xuống không gian.
Ánh nắng cũng xuyên qua những bông hồng trắng trong bình thủy tinh, soi rõ những đường gân mỏng manh trên cánh hoa.
Tiết Nhất Nhất chỉ liếc một cái liền thu lại ánh mắt.
Cô không có ý định ngắm nhìn ánh nắng ban mai dịu dàng, chỉ là xác nhận những bông hoa không có sơ hở.
Cơn đau đầu không xa lạ, sự đau nhức cơ thể không xa lạ, cảm giác lúc lạnh lúc nóng không xa lạ…
Tiết Nhất Nhất lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho dì Vương.
Không lâu sau, dì Vương xách hộp thuốc vào phòng.
Tiết Nhất Nhất không đeo máy trợ thính, không nghe thấy dì Vương càm ràm, chỉ phối hợp đo nhiệt độ, nuốt mấy viên thuốc rồi lại nằm xuống.
Tiết Nhất Nhất uống thuốc xong, cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng ngủ thiếp đi.
Đầu nặng trĩu, ý thức không rõ ràng, cô cảm nhận có người sờ trán mình.
Tiết Nhất Nhất mở mắt liền nhìn thấy Thi Cảnh.
Cô với vẻ mặt khó chịu chống người ngồi dậy, ra hiệu với Thi Cảnh: “Xin lỗi, cháu ngủ quên, cháu sẽ dậy thu dọn đồ đạc ngay.”
Thi Cảnh nắm vai Tiết Nhất Nhất nói gì đó.
Qua khẩu hình, cô đại khái hiểu anh bảo — đã bệnh thì đừng lộn xộn, lúc nào cũng có thể đi, cứ nằm ngủ thêm chút nữa.
Tiết Nhất Nhất nằm xuống, hé mí mắt, lại ra hiệu ‘xin lỗi’ với Thi Cảnh.
Sau đó nhắm mắt lại.
Thi Cảnh ngồi bên giường định nói thêm gì đó nhưng cô gái đã nhắm mắt lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902193/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.