Căn phòng yên tĩnh, tiếng nức nở của cô gái nghe đặc biệt rõ ràng.
Tiết Nhất Nhất nhìn Thi Cảnh, đưa tay ra hiệu một cái: “Điện thoại.”
Tiếp theo, lại với vẻ mặt đáng thương ra hiệu chi tiết: “Cháu nghe thấy có người nói chuyện điện thoại, nói về việc đổi lô vật tư y tế của Trung An Bảo.”
Bờ vai căng cứng của Thi Cảnh thả lỏng.
Hóa ra là nghe thấy người khác nói chuyện điện thoại.
Vậy là trong toàn bộ sự việc, Tiết Nhất Nhất không có người khác.
Không phải bị xúi giục, cũng không phải vì người khác mà phản bội anh.
Điều quan trọng đã được làm rõ, bây giờ phải hỏi chi tiết.
Thi Cảnh lại hỏi: “Khi nào? Nghe thấy điện thoại ở đâu? Điện thoại của ai?”
Tiết Nhất Nhất thành thật ra hiệu: “Một ngày trước khi thi đại học, trên đường về nhà từ trường, nghe thấy ở ngã tư đèn đỏ, là một người đàn ông ngồi trong xe, cháu không nhìn rõ mặt.”
Người đàn ông…
Đỗ Duy?
Người của Đỗ Duy?
Tưởng Quân?
Dù là ai, những người cần xử lý trong chuyện này đều đã được xử lý.
Vậy thì Tiết Nhất Nhất nghe thấy ai nói chuyện điện thoại cũng không quan trọng nữa.
Suy nghĩ lại quay về, Thi Cảnh hai tay khoanh trước ngực, chất vấn: “Em nghe thấy vật tư y tế bị đổi, tại sao không nói trực tiếp với tôi? Tại sao lại đi tố cáo? Tố cáo tôi có lợi gì cho em?”
Tiết Nhất Nhất cắn môi.
Thi Cảnh nheo mắt: “Để cùng Đặng Hồng Phi sống hạnh phúc bên nhau?”
Tiết Nhất Nhất ra sức lắc đầu, ra hiệu: “Cháu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902198/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.