Đêm khuya.
Mây đen tụ lại trên đầu, không một chút gió, cảm giác oi bức đè nặng khiến người ta khó thở.
Tiết Nhất Nhất đi về phía Phật đường.
Xa xa nhìn thấy bước chân vội vã của Thi Dụ.
Xem ra Thi Dụ vừa mới từ nơi khác về, cũng định đi về phía Phật đường.
Dì Vương cũng nhìn thấy, hai tay nắm vào nhau: “Có chuyện gì lớn xảy ra vậy?”
Nửa đêm mà đều gấp gáp trở về thế này.
Tiết Nhất Nhất cố tình đi chậm lại, sau Thi Dụ một bước đi qua con đường trong vườn đến Phật đường.
Cửa lớn của Phật đường không mở như mọi khi.
Tiết Nhất Nhất quay người, ra hiệu với dì Vương: “Đi lấy dùm cháu hộp y tế.”
Nhìn dì Vương đi xa, Tiết Nhất Nhất nhẹ nhàng đến gần Phật đường.
Trong Phật đường.
Thi Cảnh ở trần, quỳ trước ánh sáng Phật, lưng đã rách toạc, máu loang lổ.
Ông cụ Thi cầm roi da.
Bị Thi Dụ ngăn lại: “Bố, bố bình tĩnh trước đã, nghe Thi nhị nói thế nào.”
Ông cụ Thi chống roi da trong tay: “Thằng khốn này! Nó còn có gì để nói nữa?!”
Thi Dụ đỡ ông cụ Thi đang tức giận đến thở không ra hơi ngồi xuống ghế, quay người đi đến gần Thi Cảnh: “Thi nhị, cái chết của Uông Minh Hoa rốt cuộc có liên quan đến cậu bao nhiêu?”
Thi Cảnh chống một tay xuống nền, gân xanh trên cánh tay nổi lên, mồ hôi từ thái dương lăn xuống, cằm cắn chặt run rẩy: “Cái chết của cô ta liên quan gì đến tôi?!”
Ông cụ Thi chỉ chứng: “Bằng chứng đã được người ta gửi đến tay tao rồi! Mày còn không thừa nhận?!”
“Bằng chứng?” Thi Cảnh ngước mắt liếc nhìn ông cụ Thi, ánh mắt khiêu khích, giọng điệu khinh thường, “Ha! Bằng chứng gì?!”
Vừa về đã gọi anh đến Phật đường rồi yêu cầu quỳ xuống, yêu cầu nhận lỗi.
Từng roi từng roi quất xuống.
Cũng không biết có phải là già lẩm cẩm rồi không mà nói chẳng rõ ràng lấy một câu!
Rốt cuộc là bằng chứng gì!!
Thái độ của Thi Cảnh đã thách thức uy quyền của ông cụ Thi.
Shopee sale đỉnh nóc 25/9
Ông cụ Thi lập tức đứng dậy, Thi Dụ ngăn cũng không kịp, lại mấy roi quất vào Thi Cảnh.
Cánh tay, cổ đều có những vết máu mới.
“Bố! Bố!!” Thi Dụ kéo ông cụ Thi ra sau, trực tiếp giật lấy cây roi trên tay ông, “Trước tiên làm rõ mọi chuyện đã!”
Không đợi ông cụ Thi nói, Thi Dụ dàn xếp: “Bố ngồi đi, để con hỏi!”
Thi Dụ quay người đi tới, hơi cúi người: “Thi nhị, có người giấu tên đã gửi bản sao hai đoạn video đến tay bố.”
Yết hầu của Thi Cảnh lăn một cái: “Video gì?”
Thi Dụ nói đơn giản: “Đoạn đầu, Uông Minh Hoa bị một người đàn ông khống chế, cô ta nhìn rõ vào ống kính mà hét lên ‘Thi Cảnh, cầu xin anh cứu tôi’. Đoạn thứ hai, cậu và người đàn ông khống chế Uông Minh Hoa xuất hiện trong cùng một khung hình, cậu thì bình thản ngồi trên ghế.”
Thi Cảnh nghiêng đầu nhìn về phía Thi Dụ.
Rất nhanh, anh liên tưởng đến hai đoạn video mà Thi Dụ nói.
Đoạn đầu là video thứ hai trong ba đoạn video mà người của Hứa Văn Tường đã hành hạ Uông Minh Hoa, dùng Uông Minh Hoa để uy h**p Thi Cảnh xuất hiện.
Đoạn thứ hai là đoạn phim Thi Cảnh xuất hiện ở nhà hàng cũ.
Thi Cảnh nhớ, lúc đó sau khi giải quyết xong tất cả những người đó đã đập nát điện thoại và máy ảnh trên chân máy, lấy đi thẻ nhớ.
Nếu ba đoạn video hành hạ Uông Minh Hoa bên Hứa Văn Tường có bản sao, vậy thì video anh xuất hiện ở nhà hàng cũ thì sao?
Ghi hình tại chỗ, lại bị anh lấy đi thẻ nhớ, sao còn bản sao được?
Thẻ nhớ…
Thẻ nhớ lúc đó đã đặt trên chiếc xe kia…
Theo kế hoạch, sau đó Văn Hổ sẽ đi lấy chiếc xe.
Nhưng để đánh lạc hướng cảnh sát Tiết Nhất Nhất đã đâm xe.
Sau đó cảnh sát đã kéo chiếc xe đến phòng vật chứng, giữa đường bị Trần Gia Mân tìm cơ hội đốt…
Thi Dụ thấy Thi Cảnh mãi không nói liền sốt ruột: “Cậu mau nói rõ đi! Bây giờ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, thời gian không còn nhiều nữa!”
Thi Cảnh hoàn hồn, giọng điệu nhẹ nhàng bình thản: “Tôi đã nói rồi, cái chết của Uông Minh Hoa không liên quan đến tôi!”
Thi Dụ: “Vậy hai đoạn video đó cậu giải thích thế nào?”
Thi Cảnh thừa nhận: “Đúng! Lúc Uông Minh Hoa xảy ra chuyện đúng là tôi đang ở Hồng Kông!”
Thi Dụ nghi ngờ: “Cậu đến Hồng Kông làm gì?”
Thi Cảnh giấu giếm: “Có việc!”
Ông cụ Thi thấy nửa ngày không hỏi ra manh mối gì lại nổi giận, ra lệnh: “Thằng cả, lập tức ra tuyên bố cắt đứt quan hệ với nó! Rồi đích thân áp giải nó đến đồn cảnh sát đầu thú, để nó ngồi tù cả đời!”
Thi Dụ không quan tâm đến lời nói lúc tức giận của ông cụ, thúc giục Thi Cảnh: “Nói rõ đầu đuôi câu chuyện đi!”
Thi Cảnh im lặng một lúc rồi đứng dậy, lười biếng lấy hộp thuốc ra giơ lên trước mặt Thi Dụ: “Hút một điếu thuốc không?”
Thi Dụ không thèm để ý đến Thi Cảnh, dự đoán trước nên quay người ấn ông cụ Thi đã đứng dậy một nửa xuống ghế.
Khi quay đầu lại thì thấy miệng Thi Cảnh đã ngậm một điếu thuốc, dùng ngọn đèn trường minh trước tượng Phật để châm.
Thi Cảnh hít một hơi thuốc nhẹ, dùng ngón tay kẹp điếu thuốc, lấy ra: “Lúc đó tôi cần bí mật đến Hồng Kông, không thể qua hải quan nên đã tìm Trần Gia Mân, kết quả người của Trần Gia Mân có nội gián, đã nói cho Hứa Văn Tường biết chuyện tôi bí mật đến Hồng Kông.”
Thi Cảnh liếc nhìn ông cụ Thi: “Chính là chú Văn Tường.”
Thi Cảnh gõ tàn thuốc, tiếp tục: “Hứa Văn Tường muốn trở thành thủ lĩnh mới của Hồng Xã, cho rằng tôi bí mật đến Hồng Kông là đại diện cho nhà họ Thi ủng hộ Trần Gia Mân, tôi đã nói không phải, ha! Nhưng lão già đó không tin.”
Thi Dụ không ngờ lại dính líu đến thế lực như vậy: “Sau đó thì sao?”
Giọng điệu của Thi Cảnh vẫn nhạt nhẽo: “Lão già đó thương lượng điều kiện với tôi, bảo tôi đại diện cho nhà họ Thi ủng hộ ông ta đắc cử thủ lĩnh mới, tôi không đồng ý.”
Thi Cảnh lại hút một hơi thuốc: “Sau đó lão già đó không biết từ đâu đã bắt Uông Minh Hoa, cắt ngón tay của cô ta, rạch mặt của Uông cô ta, còn lột quần áo của cô ta, quay video gửi cho tôi, uy h**p tôi phải xuất hiện ngay lập tức trước mặt ông ta.”
Nói đến những sự tàn nhẫn và uy h**p này Thi Cảnh không hề động lòng: “Những gì bố nhận được, chính là một trong những đoạn video mà họ đã dùng để uy h**p tôi, nếu sau này còn nhận được những cái khác cũng đừng ngạc nhiên.”
Nghe đến đây, ông cụ Thi chất vấn: “Mày còn nói cái chết của Uông Minh Hoa không liên quan đến mày?”
Thi Cảnh rất thản nhiên hỏi lại: “Liên quan gì đến con? Người là do con bảo người ta bắt hay là do con bảo người ta giết?”
Anh nheo mắt: “Sao thế? Chẳng lẽ hôm nay tội phạm giữa đường bắt một người qua đường, dùng mạng sống của người đó để uy h**p con thì con phải ngoan ngoãn khuất phục? Không khuất phục thì đổ mạng lên đầu con à?”
Anh thản nhiên cười khẩy: “Đây là đạo lý gì?”
Nói thì là thế.
Nhưng lại không hẳn là thế.
“Đó là một mạng người!” Ông cụ Thi đập mạnh vào tay vịn ghế, “Sao mày lại máu lạnh như vậy?”
Ông cụ Thi nói chuyện mạng người với Thi Cảnh, Thi Cảnh không khỏi cười mỉa, cằm động đậy: “Con máu lạnh?”
Phật đường yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một tiếng hương cháy bùng lên.
Thi Cảnh lau giọt máu trên cổ, đưa về phía ông cụ Thi, dáng vẻ cực kỳ khiêu khích: “Đây, ấm.”
Ông cụ Thi tức đến ôm ngực: “Khốn nạn! Khốn nạn!!”
Thi Dụ đè tay đang khiêu khích của Thi Cảnh xuống, tiếp tục hỏi trọng điểm: “Cậu đã đi cứu Uông Minh Hoa phải không?”
Nếu không sao lại có đoạn phim Thi Cảnh xuất hiện tại hiện trường?
Thi Cảnh hít một hơi thuốc thật sâu: “Đúng là tôi đã đi nhưng họ đã đưa Uông Minh Hoa đi rồi.”
Thi Dụ: “Tại sao?”
Thi Cảnh nhếch mép: “Bởi vì tôi và Uông Minh Hoa chỉ là mồi nhử của lão già đó, mục tiêu của lão già đó là anh đấy, anh cả.”
Thi Cảnh nghĩ đến điều gì đó, nhắm mắt lại ‘chậc’ một tiếng: “Không đúng.”
Anh hé mắt, nhìn về phía ông cụ Thi: “Cũng có thể là bố.”
Ông cụ Thi đang cúi đầu suy nghĩ về mối quan hệ đó.
Thi Cảnh cảm thấy buồn cười, cũng thật sự cười ra tiếng: “Bố, theo logic của bố lúc nãy, mạng sống của Uông Minh Hoa lẽ ra phải tính lên đầu bố mới đúng.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.