Chưa đợi ông cụ Thi nổi giận, Thi Dụ đã hét lên một tiếng: “Thi Cảnh!!!”
Thi Cảnh im lặng cười cười.
Thi Dụ lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thi Cảnh ngậm điếu thuốc, giọng nhẹ bẫng: “Tôi còn có thể quay lại Bắc Đô, anh nói xem?”
Thi Dụ biết rõ thủ đoạn của Hứa Văn Tường, lại còn ở trên địa bàn của ông ta, dù Thi Cảnh có nói nhẹ thế nào cũng biết toàn thân rút lui không phải là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa trên vai Thi Cảnh còn có vết sẹo vừa mới mọc da non, nhìn qua là biết không hề nhẹ, khiến người ta muốn phớt lờ cũng không được.
Thi Dụ quay người: “Bố, theo lời Thi nhị nói, cái chết của Uông Minh Hoa không thể đổ lỗi cho nó.”
Trong lòng ông cụ Thi đã rõ, biết Thi Cảnh cũng suýt nữa như Uông Minh Hoa không thể trở về.
Người như họ, dù không làm gì, chỉ cần tồn tại đã là một mục tiêu.
Mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình.
Nhưng lúc này Thi Cảnh đứng trước mặt ông, đủ để ông bỏ qua những nguy hiểm đã từng tồn tại.
Ông bắt đầu tìm lỗi của Thi Cảnh, toan tính để anh rút ra bài học: “Thủ lĩnh cũ của Hồng Xã bệnh mất, tất nhiên phải chọn thủ lĩnh mới, mày có chuyện quan trọng gì mà phải đến Hồng Kông vào thời điểm nhạy cảm đó? Còn tìm Trần Gia Mân? Đồ ngu! Đáng đời!! Chính là tự đi làm bia ngắm cho người ta!!!”
Không biết tự lúc nào, thuốc lá đã cháy đến tận đầu lọc.
Thi Cảnh dụi mạnh đầu lọc thuốc vào bàn gỗ, cười cười:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902200/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.