Tiết Nhất Nhất trở về phòng, cởi bỏ quần áo ướt trên người, tháo máy trợ thính, bước vào phòng tắm, mở vòi sen.
Hơi nước mỏng manh như sương mù nhanh chóng bao bọc cô một cách ấm áp.
Cô đứng dưới làn nước.
Nhắm mắt lại, ngẩng đầu.
Mặc cho dòng nước xả trôi tất cả.
Vừa rồi ở ngoài Phật đường cô đã nghe thấy hết.
Ông cụ Thi đã ra lệnh, lần này Thi Cảnh buộc phải đi.
Cuối cùng anh ta cũng phải đi.
Mục đích của cô đã đạt được.
Khi làm chuyện này, trong lòng Tiết Nhất Nhất rất bất an.
Đặc biệt là sau khi trải qua vụ tố cáo vật tư y tế lần trước.
Rõ ràng cô đã cẩn thận như vậy.
Nộp bài thi sớm.
Chọn quán net trong hẻm của khu chợ, không có camera giám sát.
Thậm chí không tự mình mở máy tính mà chọn ngẫu nhiên một người trong quán net, đưa tiền cho anh ta để anh ta nhường máy tính cho cô…
Cô tưởng rằng, dù là xét theo thời gian, địa điểm hay nhân vật, bất kỳ khía cạnh nào cũng khó mà truy được đến cô.
Nhưng Thi Cảnh vẫn tra ra.
Một người bình thường trông có vẻ thiếu kiên nhẫn lại là người có kiên nhẫn nhất.
Bắt đầu từ thời gian, địa điểm, các nhân vật liên quan đều không bắt được kẻ đứng sau. Thi cảnh liền mở rộng phạm vi, điều tra ngược lại từ hàng ngàn camera trên các con phố quanh quán net.
Không bỏ qua bất kỳ một chiếc xe nào đã xuất hiện.
Không bỏ qua bất kỳ một người nào đã xuất hiện.
Sau khi loại trừ từng người một… đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902203/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.