Từ đêm hôm đó Thi Cảnh đã không còn ở nhà.
Năm ngày.
Tiết Nhất Nhất đếm ngược từng ngày.
Trong thời gian đó Tiết Nhất Nhất có đi tập lái xe nhưng khi nhận được tin nhắn của Thi Cảnh thì lòng lại rối bời không thể tập tiếp.
Trong tin nhắn anh hỏi cô là đã nghĩ xong nên đi nước nào chưa.
Tiết Nhất Nhất trả lời: [Chưa.]
Không đi tập lái xe, cũng không đến hiệu sách.
Tiết Nhất Nhất ủ rũ cuộn mình trong phòng.
Dì Vương bưng những bông hồng trắng tươi vào phòng: “Nhất Nhất, hoa cháu đặt đã đến rồi, dì thay cho cháu nhé.”
Tiết Nhất Nhất gật đầu.
Dì Vương đứng bên bệ cửa sổ, lấy những bông hồng trắng hơi héo úa ra khỏi bình thủy tinh, mở bó hoa hồng trắng tươi mới đến, dùng kéo cắt gai rồi c*m v** bình thủy tinh.
Cứ ba ngày lại có hoa hồng trắng tươi được giao đến một lần.
Dì Vương tưởng là do Tiết Nhất Nhất tự đặt.
Tiết Nhất Nhất biết là do Thi Cảnh đặt nhưng cô để dì Vương hiểu lầm là do chính mình đặt.
Tiết Nhất Nhất nhìn những bông hồng trắng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền đi qua.
Cô sờ vào cánh tay của dì Vương.
Dì Vương quay đầu lại.
Tiết Nhất Nhất ra hiệu: “Dì có biết chuyện của ông cụ không ạ?”
Dì Vương lập tức nhăn mặt, thì thầm: “Cái này không nên nói.”
Vậy là biết.
Tiết Nhất Nhất hai tay nắm lấy cánh tay của dì Vương, nũng nịu lắc lắc, lại ra hiệu: “Dì kể cho cháu nghe đi, cháu không nói với người khác.”
Người khác nói như vậy dì Vương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902204/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.