Tiết Nhất Nhất mở WeChat, mở mã QR danh thiếp.
Giơ lên.
Đôi mắt màu nhạt, nhìn ai cũng trong veo, thuần khiết.
Thi Cảnh nhắm mắt lại, giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn: “Hai người còn cần bao lâu nữa?”
Một câu nói đã xé tan sự yên bình trong phòng bệnh.
Rất không nể mặt Tần Anh.
Trên giường bệnh, Thi Dụ đang ngủ mê man, nghe thấy tiếng của Thi Cảnh, bèn mở mắt: “Thi nhị đến rồi à?”
Tần Anh liếc nhìn Thi Cảnh một cái rồi lại nhìn Thi Dụ.
Dù sao việc cần làm hôm nay cũng đã làm xong.
Tần Anh không có ý định dây vào Thi Cảnh.
Tần Anh: “Họ còn có chuyện cần bàn, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Đoàn người rời đi.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Thi Cảnh mở mắt, ngồi thẳng dậy một chút: “Ông cụ muốn đưa A Trạch vào quân đội, anh biết chuyện này không?”
Thi Dụ nhìn lên trần nhà, im lặng vài giây rồi thở dài: “Đưa đi thì đưa đi.”
Thi Cảnh: “Nỡ à?”
Thi Dụ: “Hai mươi tuổi rồi, có gì mà không nỡ.”
Thi Cảnh: “Chị dâu đồng ý không?”
Thi Dụ: “Tạm thời đừng nói cho cô ấy biết.”
Đây là định “tiền trảm hậu tấu” rồi.
Thi Cảnh cười khẩy: “Anh giấu chị dâu khá nhiều chuyện đấy, không sợ có ngày chị ấy làm ầm lên với anh à?”
Thi Dụ lảng tránh không đáp, chuyển chủ đề: “Công ty thế nào rồi?”
Thi Cảnh đứng dậy, mở cặp tài liệu: “Có hai dự án hợp tác…”
Công chuyện bàn xong, Thi Cảnh tự rót cho mình một ly nước, thong thả ngồi xuống: “Chuyện của Tiết Nhất Nhất anh không quản à?”
Thi Dụ thắc mắc: “Nhất Nhất có chuyện gì?”
Serum chống nắng Vaseline
Thi Cảnh đặt ly nước lên bàn, đầu ngón tay chầm chậm lướt qua vành cốc: “Chị dâu vừa mới mai mối cho người ta đấy.”
Thi Dụ: “Chị dâu của cậu tâm tư đều bày hết ra mặt, không gây ra chuyện gì được đâu.”
Thi Cảnh ngước mắt lên: “Tôi không nói chị dâu, tôi nói Tiết Nhất Nhất.”
Thi Dụ: “Năm nay con bé cũng 24 tuổi rồi, cuộc sống lại nhỏ hẹp, quen biết thêm vài người bạn cũng tốt.”
Thi Cảnh cười khẩy một tiếng, gật đầu: “… Được thôi.”
Thi Dụ chuyển chủ đề: “Ngược lại là cậu, nhìn xem cũng sắp 30 rồi, có phải nên cân nhắc chuyện lập gia đình không?”
Thi Cảnh thật sự không hiểu.
Người lớn tuổi tại sao lại cứ thích lo chuyện bao đồng như vậy?
Rõ ràng là hôn nhân của họ cũng chẳng ra sao.
Thi Dụ hỏi ngược lại: “Anh cả, anh nói xem, có ai dám gả cho tôi không?”
Đây quả thực là một vấn đề.
Dựa vào danh tiếng của Thi Cảnh, những cô gái ngoan được nuôi dạy cẩn thận, gia cảnh tốt, đại khái đều không muốn gả cho anh.
Nếu chọn người kém hơn, bên nhà họ cũng không vừa lòng.
Thi Cảnh đứng dậy: “Anh nghỉ ngơi đi.”
Tần Anh dẫn Thi Kỳ đến khoa dinh dưỡng tiếp tục bàn về kế hoạch dinh dưỡng sau phẫu thuật cho Thi Dụ.
Khang Nguyên Gia có việc nên phải đi trước.
Tần Anh bảo Tiết Nhất Nhất tiễn anh ta.
Khang Nguyên Gia lịch sự nói bên ngoài lạnh, anh ta tự đi được.
Tiết Nhất Nhất quay lại phòng bệnh, cởi áo khoác ngoài treo lên.
Vào phòng vệ sinh.
Rất nhanh, tiếng nước vang lên.
Nước ngừng.
Một lát sau, tiếng máy sấy tóc vang lên.
Lại một lúc nữa, Tiết Nhất Nhất từ phòng vệ sinh đi ra, mặc bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ.
Mái tóc khô mềm xõa trên vai, đuôi tóc hơi cong.
Lúc này cô vén tóc ra sau tai, đôi mắt trong veo, môi hồng, răng trắng.
Tiết Nhất Nhất lên giường, đắp chăn, lướt điện thoại một lúc, mắt mỏi nên định đi ngủ, vừa định tháo máy trợ thính ra.
“Cốc cốc.” Hai tiếng gõ cửa dứt khoát.
Ngay sau đó, Thi Cảnh đẩy cửa bước vào.
Áo vest của người đàn ông mở hết cúc, cổ áo sơ mi mở ra, lộ ngực, vạt áo sơ mi nhét gọn vào quần tây.
Đôi chân dài bước đi mạnh mẽ, mang theo khí chất ngang tàng.
Anh đi thẳng đến kệ để đồ, đặt túi tài liệu xuống, một tay nhấc ghế đến bên giường bệnh, đặt mạnh xuống.
Tiết Nhất Nhất ngồi dậy, bàn tay giữ chặt chăn.
Thi Cảnh khó chịu đá chân ghế một cái rồi ngồi xuống.
Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng hờ hững.
Nhìn chẳng khác gì tới đây để chất vấn.
Tiết Nhất Nhất cố gắng bình tĩnh đối diện ánh mắt áp bức, nghiêng người với lấy điện thoại trên đầu giường.
Dưới ánh đèn, mái tóc bóng mượt lướt xuống bờ vai gầy, che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hương thơm nhẹ nhàng thoảng qua.
Thi Cảnh thuận theo động tác của cô nhìn về phía đầu giường.
Ở đó có một chiếc bàn vuông nhỏ.
Trên bàn có điện thoại, ly nước, táo, dao gọt hoa quả, hộp khăn giấy, điều khiển thông minh.
Còn có một chiếc vòng tay màu xanh lá.
Thi Cảnh duỗi tay lấy vòng tay, cúi mắt nhìn thoáng qua, rồi ngẩng lên nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất dường như hiểu được ý trong mắt của Thi Cảnh, ôm điện thoại gõ chữ.
Đưa điện thoại qua: [Là của cháu.]
Thấy câu trả lời này, Thi Cảnh nhếch môi lên, không rõ là cười hay không.
Giây tiếp theo, chiếc vòng tay bị ném trở lại bàn vuông nhỏ.
Tiết Nhất Nhất lại gõ chữ, đưa qua: [Chú có việc gì không?]
Thi Cảnh không động đậy, cũng không nói gì.
Tiết Nhất Nhất bị nhìn đến tê cả da đầu, đang định gõ chữ hỏi rốt cuộc anh muốn làm gì.
Thì Thi Cảnh động đậy.
Anh cầm lấy quả táo và con dao nhỏ trên chiếc bàn vuông.
Tiết Nhất Nhất bất ngờ, vội xua tay tỏ ý không cần, cô không ăn.
Kết quả là quả táo và dao được đặt xuống giường, ngay bên cạnh tay cô.
Thi Cảnh ngả người ra sau, nâng cằm: “Gọt cho tôi một quả.”
Tiết Nhất Nhất cúi đầu nhìn quả táo, lại ngước nhìn Thi Cảnh, mím môi, đặt điện thoại xuống rồi cầm lấy táo và dao.
Cô dịch người lên đầu giường, rút hai tờ giấy ăn lót lên bàn vuông nhỏ rồi bắt đầu gọt táo.
Trong phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ.
Gương mặt cô gái thanh tú láng mịn, vài sợi tóc lòa xòa bên má, phản chiếu một vầng sáng mờ ảo.
Đôi môi cô mím chặt, lông mi dài và dày khẽ rung động.
Sống mũi thẳng, đôi môi hồng phấn hơi mím lại.
Đầu ngón tay Thi Cảnh khẽ xoa xoa vết chai sạn ở đó.
Quả táo xoay tròn trong tay Tiết Nhất Nhất, vỏ táo không bị đứt, một vòng tròn rơi trên tờ giấy ăn.
Lột vỏ chuối không tồi.
Mà gọt vỏ táo cũng không tệ.
Thi Cảnh khẽ cười một tiếng: “Thêm WeChat với thằng nhóc đó rồi à?”
Động tác của Tiết Nhất Nhất dừng lại một chút, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tiếp tục gọt táo.
Thi Cảnh có chút nhắc nhở: “Em có biết chị dâu tôi có ý gì không?”
Người đang gọt táo không biết sống chết mà gật đầu.
Thi Cảnh nghẹn họng, giọng điệu nguy hiểm: “Tiết Nhất Nhất, chẳng phải em bị mất trí nhớ à?”
Vỏ táo trên tay đứt đoạn, Tiết Nhất Nhất nghiêng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt Thi Cảnh đầy hứng thú: “Vậy tôi rất muốn biết, em lấy tư cách gì mà nghe lời chị dâu tôi như vậy, lại lấy tư cách gì mà đồng ý phát triển quan hệ với thằng mặt trắng đó?”
Tiết Nhất Nhất bối rối nắm chặt quả táo.
Thi Cảnh nhếch mép: “Sao thế? Em thích kiểu đàn ông đó à? Muốn lấy chồng rồi à?”
Tiết Nhất Nhất đặt quả táo và dao xuống, lau tay rồi cầm điện thoại lên định gõ chữ.
[Rõ ràng chú biết cháu bắt buộc phải nghe lời phu nhân, nếu không sẽ không yên ổn.]
Lại gõ chữ.
[Chú nói chuyện khó nghe quá.]
Thi Cảnh thì không biết mình đã nói gì khó nghe, khiến cô phải cầm điện thoại với vẻ mặt tủi thân như vậy.
Nói đi nói lại…
Cái gì gọi là không yên ổn?
Không yên ổn là có thể chấp nhận tên mặt trắng đó sao?
Hừ!
Ở với anh rõ ràng có thể yên ổn.
Nhưng lại sống chết không chịu!
Thi Cảnh trầm mặt xuống: “Tôi nói lời khó nghe à?”
Thi Cảnh càng nói lời khó nghe hơn: “Vậy người ta nói một câu, em liền phải tự buộc nơ lên người rồi dâng đến tận cửa, không khó coi sao?”
Tiết Nhất Nhất tức đến nỗi cắn chặt môi dưới, lúc gõ chữ tay cũng run rẩy.
[Tại sao chú lại sỉ nhục cháu?]
Lại gõ chữ: [Cháu đã đắc tội gì với chú à?]
Còn định gõ tiếp.
Thi Cảnh đột nhiên nắm lấy cổ tay Tiết Nhất Nhất kéo lại gần.
Điện thoại rơi trên giường.
Thi Cảnh: “Đúng, em đã đắc tội với tôi.”
Tiết Nhất Nhất sợ hãi vùng vẫy cổ tay nhưng không thoát ra được, gấp đến nỗi hốc mắt phủ một lớp sương mờ.
Thi Cảnh nhìn đôi mắt phiền phức kia, nghiến răng từng chữ “Em đắc tội lớn rồi!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.