Xe của Thi Cảnh đậu ngay trước cửa bệnh viện.
Tài xế từ xa thấy Thi Cảnh liền vội vàng xuống xe, mở sẵn cửa.
Thi Cảnh ném cặp tài liệu vào trong, nghiêng người lên xe, nhắm mắt lại.
Trước mắt lại hiện lên đôi mắt ngấn lệ của Tiết Nhất Nhất, nước mắt lăn dài.
Đáng lẽ nên móc đôi mắt ấy ra!
Không biết có phải thật sự muốn móc mắt cô ra không, nhưng ngón tay anh hơi run.
Mí mắt nhấc lên, Thi Cảnh nhìn bàn tay phải của mình.
Vừa nãy có một giọt nước mắt rơi xuống đó.
Bây giờ vẫn còn cảm nhận được hơi ấm.
Anh nghiến răng, rút một tờ giấy ăn ra lau.
Người phụ nữ này có độc!
Chết tiệt!
Mấy ngày tiếp theo Thi Cảnh không đến bệnh viện.
Tối thứ 6 Thi Cảnh về nhà.
Tần Anh tức giận đùng đùng chặn ở đại sảnh.
Thi Cảnh cũng đại khái đoán được nguyên nhân.
Chiều nay ông cụ bảo Thi Cảnh gọi mấy người, cưỡng chế trói Thi Trạch lại rồi ném vào quân đội.
Tần Anh xông lên chất vấn: “Cậu dựa vào đâu mà ném A Trạch vào quân đội?!”
Điện thoại của Thi Cảnh đột nhiên rung lên.
Anh phất tay ra hiệu với Tần Anh dừng lại, cúi đầu nhìn, là cuộc gọi từ MXG.
Anh nghe máy.
Văn Hổ ở đầu dây bên kia nói: “Nhị gia, Hắc Tử không cứu được nữa rồi, bác sĩ hỏi xử lý thế nào.”
Hắc Tử là con chó hoang Văn Hổ nhặt về, đã nuôi mấy năm.
Gần đây chân nó đột nhiên bắt đầu lở loét, mụn nhọt lan rộng.
Thi Cảnh mất kiên nhẫn: “Chuyện thế này cũng hỏi tôi?”
Serum
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902216/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.