Trước Trung thu, Thi Dụ gọi điện bảo Thi Cảnh đến Nghi Châu.
Tết Trung thu là ngày cả nhà đoàn viên.
Cả gia đình tụ tập lại.
Thi Cảnh không đi.
Thi Dụ lại nói, sắp đến sinh nhật ông cụ Thi rồi, dù sao cũng phải thu xếp thời gian.
Thi Cảnh suy nghĩ một lúc, đồng ý kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ qua.
Đến lúc đó dẫn theo Tiết Nhất Nhất, cùng nhau qua chơi vài ngày.
Hình như Tiết Nhất Nhất chưa từng đến Nghi Châu.
Thời gian này Tiết Nhất Nhất thường xuyên hẹn Thi Cảnh ăn cơm, còn chủ động đến Trung An Bảo tìm anh.
Thi Cảnh cảm thấy con đường mình đi đã đúng hướng.
Bây giờ Tiết Nhất Nhất rất thân thiết với anh, thậm chí… rất bám anh.
Nhưng cô nhóc này cũng bướng bỉnh.
Ví dụ như gần đây, cô ở Nghi Hòa không được yên ổn.
Rõ ràng chỉ cần nói anh một câu là có thể giải quyết được.
Ấy vậy mà cô không hề nhắc đến một chữ.
Giống như câu cô từng nói.
—Chú yên tâm, cháu sẽ làm thật tốt, sẽ không để chú mất mặt trước bạn bè.
Bên Nghi Hòa, biên bản cuộc họp mới nhất đã được gửi qua.
Thi Cảnh đã xem kỹ.
Tiết Nhất Nhất không phải là kẻ yếu đuối.
Trước đây chẳng qua cô không có áo giáp, không có vũ khí.
Bây giờ cho cô áo giáp, cho cô vũ khí.
Cô không còn là kẻ yếu đuối để người khác mặc sức bắt nạt.
Trong cuộc họp.
Hà Tây khiêu khích: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Serum chống nắng Vaseline
Cậu ta nhìn các đồng nghiệp: “Việc chúng ta có thể kết thúc nhanh chóng, lần nào cũng phải đợi cô gõ chữ…”
Cậu ta nói một cách đầy chính nghĩa: “Cô có biết cô đã lãng phí bao nhiêu thời gian của mọi người không?”
Tiết Nhất Nhất quét mắt một vòng những người trong cuộc họp.
Hoặc là cúi đầu làm đà điểu.
Hoặc là ngẩng đầu xem náo nhiệt.
Hà Tây nói thẳng ra: “Với tình trạng của cô, ngồi ở vị trí này, cô thấy có phù hợp không?”
Tiết Nhất Nhất bình tĩnh gõ bàn phím: [Nếu không hiểu sai ý, cậu cảm thấy giao tiếp với tôi rất phiền phức, phải không?]
Hà Tây: “Phải!”
Tiết Nhất Nhất: [Tốc độ gõ chữ của tôi khoảng 70 chữ một phút, tuy không thể so sánh với tốc độ giao tiếp trực tiếp bằng lời nói, nhưng điều này đã khiến cậu mất kiên nhẫn, phải không?]
Hà Tây lại một lần nữa: “Phải!”
Một người câm ngồi ở vị trí lãnh đạo.
Không nói được là sự không phù hợp rõ ràng nhất, trực tiếp nhất.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Tiết Nhất Nhất tiếp tục gõ chữ: [Mục đích của dự án ‘Đồng hành cùng bạn’, mọi người chưa quên chứ?]
‘Đồng hành cùng bạn’ là dự án mà Tiết Nhất Nhất đã kết nối với chính phủ, rất khó khăn mới có được.
Đến lúc đó kênh tin tức trung ương sẽ ghi hình toàn bộ quá trình để làm thành một bộ phim tài liệu.
Nghi Hòa rất coi trọng dự án này.
Chỉ cần làm tốt dự án này, thương hiệu của Nghi Hòa sẽ được vang danh.
Dự án này hoàn toàn giao cho Tiết Nhất Nhất phụ trách.
Cuộc họp này chính là để thảo luận về nội dung cụ thể của dự án.
Vừa rồi Hà Tây đã trình bày kế hoạch dự án do mình đề xuất.
Tiết Nhất Nhất đã bác bỏ.
Hà Tây không phục, vì vậy mới có cuộc đối đầu hiện tại.
Tiết Nhất Nhất tiếp tục gõ chữ.
[Mục đích dự án: Quan tâm đến nhóm người khuyết tật, lắng nghe tiếng nói của anh chị em khuyết tật.]
Khuyết tật có nghĩa là đi lại bất tiện, sinh hoạt bất tiện.
Vậy, thứ bị giam cầm chỉ là cơ thể sao?
Áp lực tâm lý không thể nói thành lời, ánh mắt khác lạ của người khác, những trở ngại chồng chất khi hòa nhập xã hội, v.v., đều là những xiềng xích vô hình.
‘Đồng hành cùng bạn’ khuyến khích người khuyết tật chia sẻ và thể hiện những trải nghiệm cá nhân, những giằng xé nội tâm và sự đấu tranh kiên cường của mình.
Hy vọng xã hội sẽ lắng nghe tiếng nói của họ, giao lưu với họ, cùng nhau phá bỏ những định kiến về người khuyết tật.
Tiết Nhất Nhất gõ chữ: [Hà Tây, cậu đối với tôi còn không có kiên nhẫn, vậy làm sao cậu có thể lắng nghe tiếng nói của những người bạn khuyết tật kia?]
Hà Tây nghẹn họng: “Tôi…”
Tiết Nhất Nhất không muốn nghe Hà Tây giải thích.
Cô gõ bàn phím.
[Những người bạn khuyết tật đó, họ có thể không nghe được, có thể không nói được, có thể vì lý do tâm lý mà khép kín nội tâm không dễ dàng bày tỏ ra bên ngoài, còn có thể vì không được giáo dục đầy đủ nên diễn đạt không có logic, đến lúc đó cậu sẽ đối mặt thế nào?]
[Kế hoạch dự án cậu vừa trình bày, trọng tâm xoay quanh những khó khăn trong việc làm của những người bạn khuyết tật.]
[Cậu phản ánh những khó khăn trong việc làm của người khuyết tật trên giấy nhưng lại kỳ thị việc làm của tôi trong thực tế.]
[Cậu nói cậu tham gia vào hàng ngũ tổ chức công ích là để giữ gìn lòng tốt.]
Tiết Nhất Nhất nói thẳng vào vấn đề.
[Lòng tốt của cậu là gì?]
[Là sự thương hại từ trên cao nhìn xuống.]
[Cậu chỉ cho phép sự đáng thương ở dưới cậu, một khi vượt lên trên cậu, bản chất của cậu là kỳ thị.]
Hà Tây phản bác, lớn tiếng mắng Tiết Nhất Nhất nói bậy.
Tiết Nhất Nhất trực tiếp gõ chữ: [Hà Tây, cậu bị sa thải.]
Tiết Nhất Nhất đã cho Hà Tây cơ hội.
Hà Tây nhìn những dòng chữ trên màn chiếu, ngẩn người vài giây, rồi cười mỉa: “Cô sa thải tôi?”
Tiết Nhất Nhất nhìn Hà Tây.
Hà Tây hai tay chống lên bàn họp: “Cô sa thải tôi, e là chưa có tư cách đó đâu!”
Tiết Nhất Nhất không động, chỉ nhìn Hà Tây.
Hà Tây càng tức giận hơn: “Tiết Nhất Nhất, cô một kẻ câm điếc, dựa vào đàn ông để leo lên vị trí này, ở đây giả vờ thanh cao cái gì chứ?!”
Khóe miệng Tiết Nhất Nhất hơi nhếch lên, gõ chữ: [Vậy cậu nói xem, tôi dựa vào người đàn ông nào?]
Hà Tây không dám nói.
Bởi vì người đó cậu ta không đắc tội nổi.
Tiết Nhất Nhất:
[Không có bằng chứng thì chính là phỉ báng.]
[Các đồng nghiệp vừa rồi đều nghe thấy cả rồi chứ?]
[Công khai bịa đặt, gây ảnh hưởng xấu đến công ty, Hà Tây, đây là lý do trực tiếp khiến cậu bị sa thải.]
Hà Tây bàng hoàng nhận ra: “Cô gài tôi?!”
Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.
Là hai nhân viên an ninh.
Mọi người kinh ngạc.
Không biết tại sao an ninh lại đột nhiên xuất hiện.
An ninh kẹp lấy cánh tay Hà Tây, lôi người ra ngoài.
Tiết Nhất Nhất gõ chữ: [Tiểu Ngô, cậu đi theo ra ngoài giám sát Hà Tây thu dọn đồ đạc, lập tức đuổi khỏi công ty.]
Tiểu Ngô được gọi tên không dám chậm trễ, đứng dậy, nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Cửa lớn phòng họp nhẹ nhàng khép lại.
Tiết Nhất Nhất: [Chúng ta tiếp tục.]
Sau khi mọi người hoàn hồn, họ suy đoán rằng an ninh chắc chắn là do Tiết Nhất Nhất đã thông báo trước.
Nhưng cô đã thông báo vào lúc nào?
Không ai biết được.
Chỉ có thể nói, mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch của cô, không một chút sai lệch.
Cô gái trẻ có vẻ ngoài hiền lành này không hề đơn giản.
Không chỉ tâm tư không đơn giản.
Mà bối cảnh cũng không đơn giản.
Cuộc họp kết thúc.
Tiết Nhất Nhất không động, không ai dám đứng dậy trước.
Tiết Nhất Nhất đã lập được uy.
Cô không quan tâm họ nghĩ gì.
Cô là lãnh đạo, chắc chắn không phải đến đây để kết bạn, tâm sự với họ.
Điều người lãnh đạo muốn.
Là sự thực thi.
Là sự phục tùng.
Tiết Nhất Nhất bước ra khỏi phòng họp.
Tổng thư ký Quách đã đợi sẵn.
Tiết Nhất Nhất không bất ngờ, tự nhiên dẫn Tổng thư ký Quách vào văn phòng.
Cửa đóng lại.
Tiết Nhất Nhất rót cho Tổng thư ký Quách một ly nước.
“Cảm ơn.” Tổng thư ký Quách cũng nói thẳng, “Quản lý Tiết, có thể cho Hà Tây một cơ hội nữa không?”
Tổng thư ký Quách chủ động nói: “Thực ra Hà Tây… là cháu tôi, tôi coi nó như con ruột, nó chỉ là còn trẻ, tính tình nóng nảy, cô xem có thể cho nó một cơ hội nữa không? Tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó!”
Tiết Nhất Nhất từ tốn lấy điện thoại ra, gõ chữ: [Hà Tây không phù hợp với công việc này, ông giúp cậu ấy tìm một con đường khác đi.]
Tổng thư ký Quách vẫn không từ bỏ, tiếp tục xin tha cho Hà Tây.
Tiết Nhất Nhất lại gõ chữ qua: [Dự án ‘Đồng hành cùng bạn’, tôi đã suy đi nghĩ lại, người phù hợp nhất để đại diện cho Nghi Hòa phát biểu trước ống kính… vẫn là ngài.]
Tổng thư ký Quách ngẩn người.
Mọi lời nói đều tan biến.
Tổng thư ký Quách rời khỏi văn phòng của Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất nhắm mắt lại, khẽ cử động cổ.
Xoay một cái.
Cổ của cô từ lần trước đến giờ vẫn luôn cảm thấy cứng đờ.
Đúng vậy.
Suýt nữa thì chết rồi.
Thi Cảnh thực sự có thể giết cô trong nháy mắt.
Bác sĩ nói cổ của Tiết Nhất Nhất muốn hoàn toàn bình phục phải mất hai ba tháng…
Nghĩ đến đây, mi mắt cô mở ra, nhìn về phía cuốn lịch để bàn trên bàn làm việc.
Trên đó có ghi chú bằng bút đỏ.
Đã sắp đến Quốc khánh rồi.
Quốc khánh phải đến Nghi Châu.
Tiết Nhất Nhất giơ tay phải lên.
Cổ tay thon thả, trắng nõn, đeo một chuỗi Phật châu màu sẫm.
Chuỗi Phật châu này đeo trên cổ tay cô, hạt châu trông to hơn rất nhiều.
Bên dưới treo một miếng ngọc hoa sen màu trắng tinh khiết.
Ngón tay Tiết Nhất Nhất khẽ gẩy.
Miếng ngọc hoa sen khẽ rung rinh.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.