Buổi tối, một người phụ nữ trung niên, dì Khánh, dẫn Tiết Nhất Nhất vào phòng.
Căn phòng rộng rãi, đơn giản.
Vali của Tiết Nhất Nhất được đặt sát tường.
Trên tay kéo vali là chiếc mũ rơm của cô.
Tiết Nhất Nhất tẩy trang, gột sạch mùi dầu mỡ trên người, thay áo thun trắng, quần dài thoải mái rồi lấy ra bánh ngọt kiểu cũ của Bắc Đô và trà Bạch Hào Ngân Châm từ trong vali.
Bánh ngọt là cho Thi Dụ.
Trà là cho ông cụ Thi.
Tiết Nhất Nhất mang đồ đi tặng.
Phòng của Thi Dụ gần hơn nên Tiết Nhất Nhất ghé qua trước.
Thi Dụ nhận lấy bánh ngọt, đều là những món ông ta thích ăn.
Thi Dụ khen Tiết Nhất Nhất ‘có lòng’ rồi hỏi vài câu về chuyện của quỹ từ thiện.
Tiết Nhất Nhất lại đến chỗ ông cụ Thi.
Thi Cảnh cũng ở đó.
Không biết hai người đang nói gì nhưng bầu không khí rất vi diệu.
Nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên, tính khí của hai người trước nay vốn không hợp nhau.
Tiết Nhất Nhất đánh nhanh thắng nhanh, đưa trà cho ông cụ Thi, ra hiệu ‘chúc ngủ ngon’ rồi rời đi.
Tiết Nhất Nhất về phòng treo quần áo của mình vào tủ.
Đang chuẩn bị đi ngủ…
‘Cốc cốc.’ Hai tiếng gõ cửa.
Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Tiết Nhất Nhất mở cửa, Thi Cảnh hai tay đút túi quần, không cần mời đã tự nhiên vào.
Người này chịu gõ cửa dường như đã là một sự nhân nhượng lớn lao.
Thi Cảnh liếc nhìn căn phòng một lượt, gật đầu có vẻ hài lòng rồi quay người nhắc nhở: “Nhớ đặt báo thức.”
Ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902235/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.