Cần câu đặt bên cạnh không có động tĩnh gì.
Tiết Nhất Nhất ngước mắt lên.
Ánh nắng xuyên qua những đám mây mỏng manh như lụa, rải xuống những mảng sáng vàng óng làm cho mặt biển lấp lánh.
Một vẻ đẹp thần thánh.
Tiết Nhất Nhất lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Thi Cảnh từ trong khoang thuyền bước ra, tay cầm một chai rượu sủi bọt thủy tinh màu xanh.
Nơi đây chỉ có biển và trời.
Không biết Tiết Nhất Nhất cầm điện thoại chụp bên này một cái, bên kia một cái, rốt cuộc có gì đáng chụp.
Thi Cảnh ngồi xuống uống hai ngụm rượu sủi bọt.
Chai thủy tinh đặt bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực.
Anh nhìn một lúc rồi lấy điện thoại từ túi quần ra.
Giơ lên, mở camera.
Nhấn ‘chụp ảnh’.
Thu điện thoại lại, mở album ảnh, tay che trên điện thoại.
Tối đen, người chỉ là một vệt đen thui.
Quả nhiên không có gì đáng chụp.
Anh ném điện thoại sang một bên, đội mũ che nắng lên mặt, nhắm mắt lại.
Chưa được bao lâu
Dây câu kêu ‘rè rè’ kèm theo tiếng nước bắn tung tóe.
Thi Cảnh bỏ mũ che nắng ra, nheo mắt nhìn.
Hai tay Tiết Nhất Nhất ôm cần câu, thân hình nhỏ bé nghiêng về sau, cố sức kéo lên.
Thi Cảnh đi tới.
Con cá đã lộ trên mặt nước, đuôi cá quẫy tung những bọt sóng trắng.
Một con cá ngừ không quá lớn.
Nó không chịu khuất phục, kéo cần câu cong thành hình cung.
Giày nam nữ
Thi Cảnh ra tay giúp đỡ: “Đưa tôi.”
Tiết Nhất Nhất giao cần câu cho Thi Cảnh.
Thi Cảnh không tốn chút sức lực nào đã quăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902236/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.