Buổi trưa hôm sau.
Tiết Nhất Nhất đội mũ rơm, mặc áo hai dây cotton màu xanh nhạt, quần jean, đi vào vườn cây ăn quả trĩu nặng mận.
Nắng xuyên qua tán lá, rải xuống thành những vệt loang lổ.
Trên cây, chim nhỏ lượn vòng.
Dưới cây, Tiết Nhất Nhất cũng lượn vòng.
Sau khi xác định mục tiêu cô giơ tay lên, ngón tay trắng nõn thon dài chỉ về phía trước.
Ánh mắt nhìn Thi Cảnh.
Thi Cảnh nhắm mắt gật đầu.
Anh đi tới kéo cành cây xuống.
Tiết Nhất Nhất nắm lấy quả mận căng mọng, khẽ vặn một cái, quả tươi rơi vào lòng bàn tay.
Chẳng mấy chốc đã hái được một giỏ lớn.
Ở đây cũng có vòi nước dùng để tưới tiêu.
Tiết Nhất Nhất dang chân ra, cúi người rửa sạch hai quả.
Cùng Thi Cảnh mỗi người một quả, vừa gặm vừa đi về nhà.
Chiều tối hai người mang theo dụng cụ bắt hải sản ra bãi biển bắt cua nhỏ, tôm nhỏ.
Tiết Nhất Nhất đi dọc theo bờ biển bắt liên tục.
Một cậu bé đi theo Tiết Nhất Nhất suốt cả quãng đường.
Tiết Nhất Nhất cũng vui vẻ dẫn cậu bé chơi cùng.
Hai người ngồi xổm trên bãi cát, đầu chụm vào nhau, con cua từ tay cô bò sang tay cậu bé rồi lại bò sang tay cô…
Chẳng biết là con nhà ai mà bố mẹ cũng không quản.
Bị người ta bắt cóc hoặc bị ném xuống biển, lúc đó đừng có khóc vì mất con trai!
Chắc ở nhà cũng chẳng được yêu quý gì!
Cũng chỉ có Tiết Nhất Nhất mới vui vẻ để ý đến!
Thi Cảnh dứt khoát nằm dài trên ghế bãi biển một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902238/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.