Hôm đó, Uông Kiến Hoa đến Nghi Hòa.
Ông ta hỏi Tiết Nhất Nhất: “Bảy năm trước, ở Hồng Kông, cô có từng gặp con gái tôi là Uông Minh Hoa không?”
Tiết Nhất Nhất sững lại hai giây, dùng điện thoại gõ chữ: [Năm ngoái tôi bị tai nạn xe nên không nhớ chuyện trước kia nữa.]
Uông Kiến Hoa đọc xong dòng chữ trên màn hình điện thoại, rồi ngước mắt lên.
Người đàn ông 60 tuổi, bao năm lăn lộn trên thương trường đầy lừa lọc dối trá, đôi mắt có hơi vẩn đục nhưng lại vô cùng tinh anh, khi nhìn người khác mang lại một cảm giác bị dò xét sắc bén và đầy áp bức.
Giây lát sau, khóe miệng Uông Kiến Hoa nở một nụ cười như có như không: “Vậy thì cô cứ từ từ nghĩ đi, hy vọng lần sau khi tôi hỏi cô sẽ nhớ ra.”
Giọng điệu ôn hòa nhưng lại phảng phất một sự đe dọa không thể nắm bắt.
Tiết Nhất Nhất nuốt nước bọt, mỉm cười gật đầu.
Sau khi Uông Kiến Hoa rời đi, Tiết Nhất Nhất cảm thấy bồn chồn không yên.
Nhưng cô thật sự không biết gì cả.
Cô không khỏi nghĩ, cái “lần sau” trong miệng Uông Kiến Hoa sẽ là khi nào đây?
Tiết Nhất Nhất không ngờ “lần sau” lại đến nhanh như vậy.
Ngày hôm sau, Tiết Nhất Nhất tăng ca một lúc, tan làm vào khoảng sáu rưỡi.
Cô vừa rời khỏi tòa nhà công ty chưa được bao xa thì bị người ta đâm sầm vào, rồi đối phương lập tức đưa tay bịt kín mũi miệng cô. Cô giãy giụa hai ba giây, sau đó mất đi ý thức..
Khi Tiết Nhất Nhất lơ mơ tỉnh lại, đầu óc cô như bị búa tạ bổ vào, choáng váng và mê man.
Cô khó khăn mở mắt, xung quanh là một mảng tối đen.
Cô vô thức cử động chân tay, phát hiện trên người bị trói bằng dây thừng.
Tiết Nhất Nhất hít một hơi, ngửi thấy một mùi hăng nồng, là mùi xăng hòa lẫn với mùi da thuộc.
Một cách chậm chạp, cô cảm nhận được sự xóc nảy dưới thân mình.
Là xe hơi.
Cô đang ở trên một chiếc xe.
Và chiếc xe đang di chuyển.
Tiết Nhất Nhất cố gắng trấn tĩnh bản thân, rất nhanh, cô nhớ ra sợi dây đan đang đeo trên cổ tay mình.
May mắn thay, cổ tay cô vẫn có thể cử động trong phạm vi nhỏ.
Tiết Nhất Nhất cạy mở sợi dây khiến nó rơi xuống đất, cô mò mẫm một lúc lâu mới ấn được khóa an toàn.
Sale quốc tế 25/9
Lúc lưỡi dao nhỏ bật ra, Tiết Nhất Nhất đã ướt đẫm mồ hôi.
Con dao rất sắc bén, chỉ vài nhát đã cắt đứt dây thừng, cả người cô được giải thoát.
Tiết Nhất Nhất không dám nghỉ ngơi, cô thử mở cốp xe.
Sau khi thất bại, cô bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Tiết Nhất Nhất mò đến chỗ đèn hậu của cốp xe, cầm con dao nhỏ chuẩn bị cạy đèn hậu ra.
Thực tế khó hơn tưởng tượng rất nhiều, cộng thêm việc chiếc xe lạng trái lạng phải, mấy lần khiến cô ngã nhào.
Bỗng nhiên chiếc xe dừng lại.
Quán tính làm Tiết Nhất Nhất bị va đập đến hoa mắt chóng mặt.
Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại, tiếng bước chân đến gần, cửa sau xe được mở ra.
Ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt Tiết Nhất Nhất.
Cô khó chịu nhắm mắt lại.
Ánh sáng chói lòa dời đi, cô mở mắt ra.
Người đàn ông đeo khẩu trang đen.
Một vết sẹo từ giữa trán kéo dài vào trong khẩu trang, rồi lại chui ra từ bên dưới.
Một bên tai cũng không còn.
Ánh mắt hung thần ác sát.
Tiết Nhất Nhất sợ đến run rẩy, cô ở trong một không gian chật hẹp, không còn đường lui, dũng cảm giơ con dao nhỏ về phía gã mặt sẹo.
Nhưng rõ ràng, đó chỉ là sự chống cự vô ích.
Tiết Nhất Nhất bị lôi vào một tòa nhà đổ nát, ném vào một góc.
Gã mặt sẹo ngồi xổm xuống.
Tiết Nhất Nhất lùi về sau, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi áp chặt vào tường.
Gã mặt sẹo lấy ra một chiếc máy tính bảng: “Xem đi.”
Tiết Nhất Nhất cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay nhận lấy máy tính bảng.
Trên đó là một đoạn video.
Bên trong một quán ăn cũ ở Hồng Kông, Uông Minh Hoa với cơ thể đã được làm mờ đang bò về phía xa, vừa khóc vừa la: “Cứu mạng! Cứu mạng!! Thi Cảnh cứu tôi!!!”
Gã áo sơ mi hoa bên cạnh kéo lê đùi của Uông Minh Hoa, trên mặt đất kéo ra một vệt máu do giãy giụa.
Uông Minh Hoa giơ hai tay về một hướng nào đó: “Cứu mạng! Cứu mạng! Tiết Nhất Nhất cứu tôi!! Tiết Nhất Nhất cứu tôi!!!”
Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ, càng thêm trắng bệch.
Gã mặt sẹo: “Nói rõ ràng, tao sẽ thả mày.”
Tiết Nhất Nhất nén một tiếng nấc, gõ chữ trên máy tính bảng: [Tôi thật sự không biết.]
Rõ ràng, gã mặt sẹo không hài lòng với câu trả lời này, hắn rút dao ra, áp lên má Tiết Nhất Nhất.
Toàn thân Tiết Nhất Nhất run rẩy, gõ chữ: [Tôi và cô Uông đều bị bắt cóc, là Thi Cảnh đã cứu tôi, những chuyện khác tôi thật sự không biết.]
Câu trả lời này phù hợp với nội dung video.
Cũng phù hợp với phỏng đoán của kẻ đứng sau.
Gã mặt sẹo đứng dậy, đi sang bên cạnh gọi điện thoại xin chỉ thị.
Máy tính bảng trên tay Tiết Nhất Nhất không có tín hiệu.
Cô nhanh chóng quan sát xung quanh.
Cửa không đóng nhưng cách cô mấy mét, cô không thể nào chạy thoát ngay dưới mắt gã mặt sẹo được.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt, phản chiếu bóng dáng những tòa nhà tối om không một ánh đèn.
Rõ ràng đây là một tòa nhà bỏ hoang.
Vậy thì dù có la hét cũng vô dụng.
Dường như là không còn lối thoát.
Tiết Nhất Nhất nhắm mắt lại, tự nhủ với bản thân từng tiếng một.
Bình tĩnh…
Bình tĩnh…
Bình tĩnh…
Gã mặt sẹo gọi điện xong liền bước tới.
Tiết Nhất Nhất lập tức giơ máy tính bảng lên, mượn oai hù dọa: [Nếu anh cần tiền tôi có thể cho anh, nếu anh làm hại tôi, Trung An Bảo sẽ không tha cho anh đâu.]
Gã mặt sẹo lạnh lùng liếc nhìn máy tính bảng rồi xách thẳng Tiết Nhất Nhất lên.
Một chiếc ghế gấp gỉ sét.
Tiết Nhất Nhất bị ấn ngồi lên ghế, bị trói lại bằng dây thừng.
Gã mặt sẹo đứng trước mặt Tiết Nhất Nhất, bật máy quay.
Không biết hắn định làm gì.
Ở nơi này, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Nỗi sợ hãi như cơn lũ vỡ đê nhấn chìm Tiết Nhất Nhất.
Tiết Nhất Nhất bắt đầu giãy giụa một cách liều lĩnh, làm chiếc ghế rung lên kèn kẹt.
Gã mặt sẹo thở dài một tiếng, mất kiên nhẫn: “Yên lặng một chút, nếu không tao không biết mình sẽ làm gì đâu.”
Câu nói này còn đáng sợ hơn cả việc trực tiếp đe dọa tính mạng.
Tiết Nhất Nhất ngồi trên ghế run rẩy, không dám động đậy nữa.
Gã mặt sẹo bắt đầu quay phim.
Tiết Nhất Nhất tròn mắt nhìn chằm chằm gã mặt sẹo, nhìn đến mức mắt cay xè và sưng lên mà không dám chớp.
Gã mặt sẹo quay một đoạn video rất ngắn rồi bỏ đi.
Hắn thao tác điện thoại một lúc rồi quay lại nhìn Tiết Nhất Nhất.
Hắn cười: “Mày nói xem lần này hắn ta có đến cứu mày không?”
Tiết Nhất Nhất ngẩn người.
Hắn ta?
Ai?
Thi Cảnh ư?
Bởi vì cô vừa nói, ở Hồng Kông là Thi Cảnh đã cứu cô sao?
Thi Cảnh…
Thi Cảnh…
Lông mi khẽ run, những giọt nước mắt đã kìm nén từ lâu trượt dài từ khóe mắt.
Hy vọng lóe lên trong một khoảnh khắc.
Rồi lại tuyệt vọng lụi tàn.
Thi Cảnh…
Chỉ cần Thi Cảnh bằng lòng đến cứu cô, với bản lĩnh của anh, anh nhất định có thể cứu cô…
Nhưng anh đang ở nước ngoài.
Anh đang có việc trọng đại.
Làm sao anh có thể về cứu cô…
Nhưng cô thật sự không muốn chết…
Không lâu sau, gã mặt sẹo cởi trói cho Tiết Nhất Nhất, lại ném cô vào góc tường.
Tiết Nhất Nhất ngồi xổm trong góc, ôm lấy chính mình.
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
Gã mặt sẹo ăn hai bữa cơm, cuối cùng cũng có động tĩnh.
Hắn đứng dậy: “Đến rồi.”
Mí mắt Tiết Nhất Nhất giật giật, cô ngẩng đầu.
Ai?
Ai đến?
Là… anh ấy ư?
Gã mặt sẹo nhặt dây thừng lên, trói Tiết Nhất Nhất lại lần nữa.
Nói là trói thì cũng không hẳn.
Dây thừng không khóa chặt tay chân, chỉ quấn mấy vòng quanh eo cô.
Gã mặt sẹo kéo một đầu dây, dắt Tiết Nhất Nhất lên sân thượng.
Gió ngay lập tức thổi khô những vệt mồ hôi trên mặt Tiết Nhất Nhất.
Nhưng tấm lưng cô lại càng ướt đẫm hơn.
Tiết Nhất Nhất níu chân lại, không chịu đi tiếp.
Gã mặt sẹo giật mạnh đầu dây, Tiết Nhất Nhất ngã sấp xuống đất.
Cô gần như bị kéo lê đến mép sân thượng.
Gã mặt sẹo xách Tiết Nhất Nhất lên, ném cô ra ngoài ban công.
Sợi dây thừng quanh eo Tiết Nhất Nhất siết chặt, cơ thể cô lơ lửng giữa không trung.
Cô nín thở, đưa hai tay ra, cố gắng bám lấy sợi dây một cách vô vọng, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
Gió thổi tung mái tóc cô, cũng cuốn bay vạt áo cô.
Dưới chân cô là khoảng không trống rỗng, cơ thể không kiểm soát được mà xoay tròn, cọ vào mặt tường phát ra những tiếng động nhỏ.
“Mày muốn gì?” Dưới lầu, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Cả người Tiết Nhất Nhất run lên, cơ thể lại xoay một vòng giữa không trung.
Cô không tin nổi, cúi xuống nhìn.
Nhìn thấy Thi Cảnh.
Trong khoảnh khắc, nước mắt không thể kìm nén mà tuôn rơi thành hàng.
Thi Cảnh đang đàm phán với đối phương.
Tiết Nhất Nhất cố gắng bình tĩnh, tự nhủ không thể ngồi chờ chết.
Cô quan sát xung quanh.
Ở vị trí dưới eo, luôn có thứ gì đó cọ vào người cô.
Tiết Nhất Nhất nhìn xuống.
Một giá đỡ khoảng năm centimet được đóng vào tường, có phần đầu uốn cong hướng lên trên, có lẽ là dùng để đặt cục nóng điều hòa.
Điều hòa đã tháo, giá đỡ cũng đã tháo, nhưng cái giá đỡ này vẫn còn sót lại.
Tiết Nhất Nhất cảnh giác liếc nhìn lên trên, chỉ thấy sợi dây thừng treo lơ lửng trên ban công, không thấy gã mặt sẹo đâu.
Tiết Nhất Nhất thả một tay xuống, quấn chuỗi vòng Phật châu trên cổ tay lên đó…
“Nhất Nhất!!!” Dưới lầu, một tiếng gầm mất kiểm soát.
Cùng lúc đó, eo Tiết Nhất Nhất lỏng ra.
Tiết Nhất Nhất mở to mắt, cảm giác cả thế giới như ngưng lại.
Tiếp đó… là tiếng gió rít bên tai.
Cô rơi tự do theo trọng lực.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.