Nhìn thấy Tiết Nhất Nhất rơi xuống, tim Thi Cảnh như ngừng đập.
Giây tiếp theo, Tiết Nhất Nhất treo lơ lửng giữa không trung bằng một cánh tay, cơ thể không kiểm soát được mà xoay nửa vòng.
Tim Thi Cảnh đập trở lại, va mạnh vào lồng ngực, anh gầm lên: “Đừng buông tay!”
Lời còn chưa dứt, người đã lao về phía trước.
Anh khuỵu gối bật nhảy, hai tay bám vào những viên gạch nhô ra dưới ban công tầng hai, hoàn toàn dựa vào sức mạnh cánh tay để kéo cơ thể mình lên.
Không một động tác thừa.
Mắt nhìn lên trên, tay đã nắm lấy điểm bám tiếp theo, gân xanh trên cổ nổi lên: “Đếm đến mười!”
Đếm đến mười, tôi sẽ đỡ được em…
Thi Cảnh: “Đừng nhìn xuống!”
Trán người đàn ông túa mồ hôi, toàn thân căng cứng, mỗi một cử động, cơ bắp trên người lại phồng lên rồi co lại.
Vụn đá trên tường dưới chân rơi lả tả.
Máu tươi rỉ ra từ tay, anh hoàn toàn không hay biết.
Tiết Nhất Nhất ngoan ngoãn không nhìn xuống.
Cô ngẩng đầu lên.
Chuỗi vòng Phật châu siết chặt cổ tay cô như muốn bẻ gãy xương của cô.
Dù vậy nó cũng không thể cố định trên cổ tay cô, những hạt châu tròn trịa đang từ từ tuột khỏi cổ tay.
Tiết Nhất Nhất gắng sức xòe năm ngón tay, cơ thể không dám động đậy dù chỉ một chút.
Cô nhắm mắt lại.
Run rẩy đếm thầm:
10.
9.
8.
7.
6…
Cơ thể đột ngột hẫng đi, Tiết Nhất Nhất bàng hoàng mở to mắt.
Sale quốc tế 25/9
Cô nhìn rõ chuỗi vòng Phật châu từ từ trượt qua mu bàn tay mình, rồi những ngón tay cô móc lại một chút, sau đó nó lại trượt qua đầu ngón tay.
Chuỗi vòng đó treo trên giá đỡ gỉ sét, miếng ngọc hình hoa sen xoay tròn lơ lửng trên không.
Càng lúc càng xa…
Cơ thể rơi mạnh xuống.
Màng nhĩ bị không khí ép chặt, đầu óc ong ong.
Chân tay khua khoắng nhẹ, muốn cố gắng nắm lấy thứ gì đó nhưng lại nhẹ bẫng, không nắm được gì cả.
Rõ ràng là một khoảnh khắc cực ngắn nhưng lại bị kéo dài vô tận.
Tiết Nhất Nhất thậm chí còn nhìn rõ cả đám mây trắng dày trên bầu trời.
Mềm mại.
Thật đẹp…
Khi Tiết Nhất Nhất rơi xuống, Thi Cảnh không chút do dự mà dang rộng hai tay.
Anh đỡ lấy cô.
Anh có vô số cách để xử lý với việc rơi tự do, giảm thiểu va chạm và bảo vệ bản thân.
Bao nhiêu năm huấn luyện và thực chiến, phản xạ ứng biến gần như đã ăn sâu vào xương tủy.
Nhưng khoảnh khắc này anh không làm gì cả, chỉ dùng hai cánh tay ôm trọn lấy cô.
‘RẦM!’ một tiếng.
Anh ngã xuống đất, lưng chịu toàn bộ lực va chạm, đập mạnh xuống mặt đất.
Cơ thể có cảm giác như muốn vỡ vụn, nhưng Thi Cảnh không cảm thấy đau đớn.
Anh không kìm được mà rên khẽ một tiếng, một vị tanh nồng của máu dâng lên trong lồng ngực.
Anh cố gắng nuốt xuống.
Anh dừng lại nửa giây, hơi nghiêng người.
Cô gái trên người lăn vào khuỷu tay anh.
Thi Cảnh run rẩy đưa ngón tay, chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó: “Nhất… Nhất Nhất? Nhất Nhất?”
Tiết Nhất Nhất không có bất kỳ phản ứng nào.
Thi Cảnh sờ lên ngực, lại nuốt xuống một ngụm máu tanh.
Anh chống tay xuống đất đứng dậy, nhìn thấy chiếc điện thoại ở không xa.
Anh chạy tới nhặt điện thoại lên.
Chiếc điện thoại đã được lập trình tự hủy, màn hình đen ngòm.
Thi Cảnh quay người bế Tiết Nhất Nhất lên, chạy về phía trước.
Anh cúi đầu.
Cô mềm nhũn trong vòng tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút huyết sắc khiến đôi mắt anh nhói đau.
Thi Cảnh: “Nhất Nhất, cố gắng lên.”
Yết hầu trượt lên xuống, giọng gần như không nghe thấy: “Cầu xin em… cố gắng lên.”
Chiếc xe Thi Cảnh lái đến đã không còn nữa.
Thi Cảnh chỉ có thể bế Tiết Nhất Nhất chạy ra khỏi khu nhà bỏ hoang, chạy ra đường lớn.
Con đường thẳng tắp, nhìn không thấy điểm cuối.
Không có xe, cũng không có người đi bộ.
Hai bên là cỏ dại um tùm, xào xạc trong gió.
Toàn thân Thi Cảnh ướt đẫm mồ hôi.
Bước chân anh chậm lại, trước mắt tối sầm.
Anh loạng choạng một bước, đầu gối phải đập mạnh xuống đất.
Anh vẫn ôm chặt người trong lòng, không một chút lơ là, chỉ sợ buông tay ra, người sẽ không còn nữa.
Thi Cảnh lắc lắc đầu.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu văng ra từ trán.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, như thể sắp văng ra ngoài bất cứ lúc nào.
Anh th* d*c một hơi, nhắm mắt lại, nghiến răng đứng dậy, tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng đôi chân anh quá nặng.
Nặng đến mức anh không thể nhấc lên nổi.
Mỗi một bước đều rút cạn toàn bộ sức lực của anh.
Bước chân chậm lại trong cơn mê sảng.
Rồi lại tăng tốc nhờ ý chí tột cùng.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy…
Tiết Nhất Nhất tỉnh lại trong sự xóc nảy.
Cô còn chưa hoàn toàn mở mắt, một giọt nước đã rơi xuống mi mắt cô.
Cô nhắm mắt lại.
Cô cảm nhận được giọt nước trượt dài trên má mình.
Mi mắt khẽ run, rồi mở ra lần nữa.
Tiết Nhất Nhất nhìn thấy Thi Cảnh.
Nhìn rõ Thi Cảnh.
Khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan sắc nét.
Trán đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy vào mắt anh cay xè khiến anh phải nheo mắt, cũng chảy dọc theo đường quai hàm cứng cáp của anh, nhỏ giọt từ cằm xuống, rơi vào cổ áo hơi mở.
Phần áo trước ngực đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào lồng ngực.
Anh thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Lại một giọt mồ hôi rơi xuống.
Tiết Nhất Nhất đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt đi giọt mồ hôi trên cằm Thi Cảnh.
Thi Cảnh cảm nhận được, ánh mắt anh nhìn xuống, bước chân lập tức dừng lại.
Anh thở ra một hơi nặng nhọc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Giây tiếp theo, anh quỵ xuống đất.
Tiết Nhất Nhất ngã xuống đất nhưng được Thi Cảnh che đầu.
Thi Cảnh nghiêng người ngã xuống, nằm thẳng trên đất, nhắm mắt, th* d*c.
Tiết Nhất Nhất cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cô vội vàng bò tới, đôi tay nhỏ lơ lửng trên người Thi Cảnh không biết nên đặt vào đâu.
Thi Cảnh không mở mắt, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm: “Mệt… mệt rồi, nằm… nằm một lát…”
Tiết Nhất Nhất gật đầu thấu hiểu.
Cô nhìn xung quanh, thật hoang vắng.
Cô túm lấy tay áo, kéo ra một góc còn sạch.
Cổ tay cô rất đau.
Cô nhìn thấy cổ tay mình bầm tím đáng sợ.
Cô không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Thi Cảnh.
Sao lại nhiều mồ hôi thế này…
Nhiều quá…
Bỗng nhiên, ngực Thi Cảnh dâng lên một cách dữ dội.
Tiết Nhất Nhất sững người, bàn tay đang lau mồ hôi dừng lại.
Giây tiếp theo, một ngụm máu tươi phun ra.
Gò má, cằm, và cổ của Thi Cảnh… tất cả đều nhuốm đỏ.
Môi anh hé mở, máu tươi vẫn không ngừng trào ra từ khóe miệng.
Tiết Nhất Nhất sợ hãi, hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Cô ôm lấy khuôn mặt anh, cố lau đi vết máu.
Tiếp đó, ngực Thi Cảnh lại một lần nữa dâng lên dữ dội.
Tiết Nhất Nhất như biết điều gì sắp xảy ra.
Cô đưa hai tay ra, hứng dưới miệng anh.
Quả nhiên, lại một ngụm máu tươi nữa phun ra.
Lòng bàn tay Tiết Nhất Nhất toàn là máu.
Máu nóng hổi.
Nhiều quá.
Nhiều đến mức cô không hứng hết.
Tiết Nhất Nhất còn chưa kịp phản ứng, ngực Thi Cảnh lại một lần nữa dâng lên lần nữa.
Tiết Nhất Nhất vừa khóc vừa ôm lấy khuôn mặt đó, máu làm bẩn cả khuôn mặt anh.
Máu tươi lại phun ra từ miệng Thi Cảnh.
Thấm vào lớp bụi đất một cách nhầy nhụa.
Sau đó… Thi Cảnh hoàn toàn bất động.
Ngay cả hơi thở cũng trở nên tĩnh lặng.
Đừng…
Tiết Nhất Nhất lắc đầu.
Cô nhẹ nhàng v**t v* má anh, khẽ lay mặt anh, cố gắng gọi anh tỉnh lại.
Lông mi người đàn ông run lên hai cái nhưng mãi không chịu mở ra.
Anh không đáp lại cô.
Đừng…
Tiết Nhất Nhất lẩm bẩm gọi: “Đừng…”
Tiết Nhất Nhất vừa khóc vừa nghẹn ngào: “Thi Cảnh… đừng…”
Tiết Nhất Nhất ôm lấy Thi Cảnh, bất lực kêu lên: “Có ai đến cứu anh ấy không… Có ai đến cứu anh ấy không… Có ai đến cứu anh ấy không…”
Cô khóc lớn.
Vừa khóc vừa đứng dậy, muốn cõng anh.
Nhưng anh quá nặng.
Ngay cả động tác đặt anh lên lưng cô cũng không làm được.
Thi Cảnh lại trượt xuống đất.
Tay Tiết Nhất Nhất phản ứng kịp thời đệm dưới đầu Thi Cảnh.
Giọng Tiết Nhất Nhất đẫm nước mắt, nhưng lại như tiếng thút thít của một con thú nhỏ bị thương: “Tỉnh lại đi… Thi Cảnh… đừng chết…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.