Thi Cảnh không phải là một cậu thiếu niên mười mấy, hai mươi tuổi.
Trong tháng này anh đã tròn 31 tuổi.
Chuyện tình cảm này, tính từ lúc bắt đầu đến giờ cũng đã hơn một tháng.
Anh hoàn toàn không thể nhịn được nữa.
Và cũng không có ý định nhịn.
Anh cũng đâu phải là người không thể chịu trách nhiệm.
Kết hôn ngay lập tức cũng không phải không được.
Vì vậy, yêu cầu của anh vô cùng thẳng thắn.
Thậm chí là có phần cứng rắn.
Hơn nữa, những chuyện này vốn dĩ là việc Tiết Nhất Nhất nên chịu trách nhiệm.
Ngoài cô ra còn có thể là ai khác nữa!
Chẳng lẽ muốn anh nín chết sao!
Tiết Nhất Nhất nhìn Thi Cảnh.
Ngón tay anh vẫn đang đặt lên môi cô.
Gương mặt Tiết Nhất Nhất nóng bừng lên, mày dần nhíu lại, mắt nhắm nghiền, cô cong người định ngồi xuống đất.
Thi Cảnh đứng thẳng người hơn một chút, hơi thở dồn dập…
Nhưng không chờ được bất kỳ hành động nào của Tiết Nhất Nhất.
Thi Cảnh nhận ra có điều không ổn, anh kéo cánh tay Tiết Nhất Nhất, ôm cô vào lòng: “Sao thế?”
Chiếc bánh mì trên tay đã sớm rơi xuống đất, bàn tay nhỏ bé của cô ôm lấy phần bụng dưới, run rẩy nói: “Đau.”
Đau?
Phản ứng đầu tiên của Thi Cảnh là không tin.
Nhưng Tiết Nhất Nhất đã dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể vào cánh tay anh, gò má tựa vào lồng ngực anh, nhìn kỹ trên chóp mũi và trán cô có những giọt mồ hôi li ti.
Thi Cảnh sờ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Hơi nóng.
Anh bế bổng Tiết Nhất Nhất lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902271/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.