Tiết Nhất Nhất mở tất cả các túi quà, phát hiện ra một chiếc váy và một đôi giày cao gót xa lạ.
Không phải là những thứ cô đã xem ngày hôm qua.
Tiết Nhất Nhất cầm chiếc váy lên.
Là một chiếc váy liền của một thương hiệu xa xỉ, màu trắng, phối với cúc áo màu vàng kim, đúng chuẩn phong cách Chanel.
Tiết Nhất Nhất nghi hoặc: “Cái này…”
Thi Cảnh ngồi trên ghế sofa mở máy tính, nghe thấy giọng nói dễ nghe liền ngẩng đầu lên: “Lát nữa đi xem đua ngựa phải mặc quần áo như thế này.”
Tiết Nhất Nhất đặt chiếc váy xuống.
Cô rót một ly nước, nhấp một ngụm.
Rồi lại rót thêm một ly nữa mang đến bên cạnh Thi Cảnh.
Cô tựa vào anh ngồi xuống, đầu nhỏ gác lên: “Anh đang làm gì vậy?”
Thi Cảnh: “Xử lý chút việc công.”
Tiết Nhất Nhất khẽ ‘ồ’ một tiếng.
Phòng khách yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím.
Bỗng nhiên tiếng gõ phím dừng lại.
Cùng lúc đó Thi Cảnh nghiêng đầu sang.
Đôi mắt sắc bén đó nheo lại.
Ánh mắt của Tiết Nhất Nhất dời khỏi màn hình máy tính, dừng lại trên khuôn mặt Thi Cảnh, không nói một lời.
Thi Cảnh cúi xuống hôn một cái: “Chán rồi à?”
Tiết Nhất Nhất hé miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Cũng… tạm ạ.”
Thi Cảnh: “Mười phút nữa, em đi thay đồ trước đi.”
Tiết Nhất Nhất chậm rãi gật đầu rồi đi đến cửa cầm chiếc váy lên rồi vào phòng.
Khi cô ra ngoài lần nữa thì Thi Cảnh đã cất máy tính vào túi.
Bên cạnh có đặt một hộp bánh tart trứng.
Thi Cảnh chống cằm: “Lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902272/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.