Rất lâu sau.
Thi Cảnh bật đèn ngủ.
Ánh đèn vàng ấm áp.
Trong không khí có một mùi lạ, thoang thoảng.
Tiết Nhất Nhất nằm ngửa, áo ngủ vén lên một nửa, để lộ một phần bụng nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ, đầu mũi lấm tấm mồ hôi.
Cô rất mệt.
Đầu óc hỗn loạn, ngón tay cứng đờ, cổ tay tê dại.
Thi Cảnh rút vài tờ giấy lau sạch vùng bụng phẳng lì của Tiết Nhất Nhất.
Sau đó bế cô vào nhà vệ sinh.
Mở vòi nước giúp cô rửa tay.
Tiết Nhất Nhất cúi đầu, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy.
Tiếng nước ngừng.
Thi Cảnh dùng khăn lau khô nước trên tay Tiết Nhất Nhất sau đó đưa lên miệng hôn một cái.
Đúng là tội nghiệp đôi tay nhỏ nhắn này.
Tiết Nhất Nhất đột nhiên nhìn Thi Cảnh.
Trên khuôn mặt người đàn ông có một vẻ lười biếng kỳ lạ, trong đáy mắt là d*c v*ng tr*n tr**, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Tiết Nhất Nhất quay mặt đi.
Thi Cảnh lấy một chiếc khăn khác, làm ẩm, vén áo ngủ của Tiết Nhất Nhất lên giúp cô lau bụng.
Chiếc khăn ướt vừa rời khỏi Tiết Nhất Nhất liền quay người chạy đi.
Tiết Nhất Nhất leo lên giường kéo chăn phủ kín mình.
Chủ nhật.
Trời mưa phùn nên hai người không thể đi Nam Sơn.
Buổi chiều, Tiết Nhất Nhất tìm một bộ phim để xem.
Phim chiếu được nửa chừng thì điện thoại Thi Cảnh reo lên, anh đi đến trước cửa sổ sát đất để nghe điện thoại.
Nước tẩy trang
Tiết Nhất Nhất tinh ý bấm nút ‘tạm dừng’.
Tiết Nhất Nhất nghe thấy gì đó, bèn đứng dậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902605/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.