Mười mét dưới lòng đất.
Âm u, ẩm thấp và tĩnh mịch.
Những đồ vật bằng sắt tự nhiên đọng nước, năm này qua tháng nọ, hình thành những mảng rỉ sét dày cộm.
Tiếng bước chân không đều vang vọng trên hành lang.
Một bên có vài cánh cửa.
Thi Cảnh bước vào một căn phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Zero theo sát phía sau bất ngờ bị cánh cửa chặn lại, suýt nữa thì đập vào mũi.
May mà phản ứng nhanh.
Cậu ta thực sự muốn xem.
Không nhìn thấy thì cũng muốn nghe.
Áp tai vào cửa nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì.
Trong phòng.
Ánh đèn sáng choang, vách tường ẩm ướt.
Bên tường là một chiếc ghế thẩm vấn lạnh lẽo, trên đó còn sót lại những vết máu đã khô cứng.
Thi Cảnh liếc nhìn, hít một hơi thật sâu rồi quay người ném Tiết Nhất Nhất xuống đất.
Tiết Nhất Nhất ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thi Cảnh rồi lại quay đầu nhìn xung quanh.
Ghế sắt, lồng sắt, giường sắt.
Trên tường, trong góc tường treo lơ lửng, chất đống đủ loại dụng cụ tra tấn kỳ lạ, đáng sợ.
Vết rỉ sét, bụi bẩn, những sợi tóc còn sót lại.
Khắp nơi đều là những vết chất lỏng đã khô, màu sẫm, khó phân biệt được rốt cuộc là gì.
Không khí ẩm lạnh luồn vào từng lỗ chân lông của Tiết Nhất Nhất, len lỏi lên đại não khiến cô rợn tóc gáy, toàn thân run rẩy.
Thi Cảnh đứng ngay trước mặt Tiết Nhất Nhất, giọng nói còn lạnh hơn cả nơi này: “Nói cho tôi biết, kẻ đứng sau cô và Khang Nguyên Gia là ai?”
Tiết Nhất Nhất cắn chặt răng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902613/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.