Cánh cửa đẩy ra.
Bốn bức tường trắng toát, ánh đèn sáng đến chói mắt.
Tiết Nhất Nhất quay lưng về phía cửa, giống như một con tôm luộc cuộn tròn trên giường.
Thi Cảnh đi tới nắm cánh tay Tiết Nhất Nhất kéo cô nằm thẳng ra.
Sắc mặt Tiết Nhất Nhất tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, môi khô nứt nẻ.
Cô yếu ớt mở mắt ra, lại vì ánh đèn chói mắt mà giơ tay lên che.
Cô chống giường ngồi dậy, cánh tay run rẩy.
Sau đó mở mắt ra, dựa vào ý chí chống đỡ mới có thể nhìn thẳng vào Thi Cảnh, tỏ ra mình không quá yếu đuối.
Thi Cảnh liếc nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ ‘đối đầu’, cúi người xuống, khẽ nheo mắt: “Không ăn không uống, cô nghĩ cô còn sống được bao lâu?”
Tiết Nhất Nhất yếu ớt nói: “Tôi có thể sống được bao lâu, không phải do anh quyết định sao?”
Cơ mặt Thi Cảnh căng cứng, hừ lạnh một tiếng: “Thật sự không sợ chết?”
Tiết Nhất Nhất quả quyết nói: “Không sợ.”
Thi Cảnh tức giận đến phát điên, một tay bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Nhất Nhất: “Đáng tiếc, tôi lại không để cô chết.”
Thi Cảnh hất khuôn mặt nhỏ nhắn trong tay ra.
Tiết Nhất Nhất ngã xuống giường, cô khó chịu ôm ngực, rồi buông tay ra, từ từ quay người lại, nằm xuống.
Trở lại hình dạng ‘con tôm nhỏ’.
Thi Cảnh nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng hai lần, quay người lấy điện thoại di động ra: “Đừng chuẩn bị đồ ăn nữa, gọi bác sĩ đến đây.”
Tiết Nhất Nhất nhịn ăn nhịn uống hai ngày, bây giờ yếu đến mức phát sốt, đổ mồ hôi.
Thân nhiệt đã 38.8 độ.
Bác sĩ tiêm cho cô một mũi hạ sốt, băng bó đơn giản cổ tay sau đó truyền dịch dinh dưỡng.
Toàn bộ quá trình Tiết Nhất Nhất rất phối hợp, giống như một con búp bê vải có thể mặc cho người ta sắp đặt.
Sáu giờ sau.
Moses gọi điện đến báo cáo tình hình mới nhất bên phía JSJ.
Thông qua việc theo dõi và định vị bộ lưu trữ USB, bố trí vây bắt, hiện đã hoàn toàn kiểm soát được tình hình.
Moses: “Nhị gia, cuối cùng Khang Nguyên Gia đã tự sát bằng súng.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Đối với tin tức này, Thi Cảnh khẽ nhíu mày, sau đó ra lệnh nhanh chóng thẩm vấn những người còn lại.
Tình hình bên đó đã được kiểm soát, chỉ còn lại phía Tiết Nhất Nhất.
Thi Cảnh cầm máy phân tích nghe lén đi đến phòng thẩm vấn dưới lòng đất.
Tiết Nhất Nhất nằm trên giường, vẫn đang truyền dịch.
Một tay buông thõng bên cạnh giường, nối với ống truyền dịch, một tay níu lấy áo trước ngực.
Cổ tay quấn băng gạc trắng, trông vô cùng mảnh khảnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt, ngũ quan nhăn nhó khó chịu.
Dịch dinh dưỡng đã truyền mấy tiếng đồng hồ nhưng trông cô không khá hơn chút nào.
Thi Cảnh đứng bên giường nhìn Tiết Nhất Nhất, giữa hai hàng lông mày bất giác nhíu lại thành nếp gấp.
Yết hầu trượt lên xuống, dùng một tờ giấy vỗ nhẹ lên trán Tiết Nhất Nhất.
Đánh thức cô dậy.
Tiết Nhất Nhất mở mắt ra rồi lại khó chịu nhắm lại.
Căn phòng này có màu sắc đơn điệu, ánh đèn chói mắt, người ở trong không phân biệt ngày đêm.
Sự kìm nén và khó chịu cùng lúc tồn tại cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tiết Nhất Nhất rất khó khăn mới mở được mắt ra.
Máy trợ thính và tờ giấy cùng rơi xuống giường.
Tiết Nhất Nhất liếc nhìn Thi Cảnh.
Thi Cảnh đã quay lưng lại.
Tiết Nhất Nhất suy nghĩ một chút, đeo máy trợ thính lên, nghe thấy âm thanh.
Là cuộc đối thoại hoàn toàn bằng tiếng Anh giữa hai người đàn ông.
Một trong hai người là Khang Nguyên Gia.
Chắc là phát lại bản ghi âm nghe lén.
Người đàn ông lạ mặt hỏi bằng tiếng Anh: [Thứ đó có chắc chắn không?]
Khang Nguyên Gia trả lời bằng tiếng Anh: [Tất nhiên.]
Khang Nguyên Gia: [Đây hẳn là công nghệ mã hóa trong suốt chống sao chép, chỉ cần giải mã là có thể lấy được tất cả thông tin vũ trang bí mật của Trung An Bảo trên toàn cầu, đến lúc đó, không chỉ là JSJ…]
Người đàn ông lạ mặt cười lớn: [Anh Khang, hợp tác vui vẻ.]
Đoạn ghi âm nghe lén thứ nhất kết thúc ở đây.
Tiết Nhất Nhất muộn màng nhặt tờ giấy trên giường lên, là bản ghi âm bằng văn bản tương ứng.
Còn có đoạn thứ hai.
Người đàn ông lạ mặt nổi trận lôi đình: [Bên trong toàn là mã lộn xộn! Anh đùa tôi à?!]
Khang Nguyên Gia: [Không thể nào!]
Người đàn ông lạ mặt: [Anh tự xem đi!]
Khang Nguyên Gia: [Chắc chắn là do các người tự giải mã thất bại, phá hỏng thông tin rồi.]
Người đàn ông lạ mặt: [Anh Khang, rốt cuộc là anh đùa tôi, hay là người khác đùa anh?]
Khang Nguyên Gia không tin: [Không thể nào! Nhà họ Thi đã giết cả nhà cô ta, cô ta bị Thi Cảnh bắt về rồi, bây giờ hy vọng báo thù duy nhất của cô ta chính là tôi, cô ta không thể lừa tôi!]
Người đàn ông lạ mặt: [Có khả năng nào cô ta phát hiện ra anh đang lừa cô ta, phát hiện nhà họ Thi không phải kẻ thù của cô ta không?]
Khang Nguyên Gia không thể tin được: [Cô ta không thể phát hiện, không thể phát hiện…]
Trong tai, âm thanh kết thúc.
Thế giới của Tiết Nhất Nhất hoàn toàn tĩnh lặng.
Hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt tờ giấy, nắm đến nhàu nát, những đốt ngón tay mảnh khảnh run rẩy tạo ra những tiếng sột soạt.
Cô lặp đi lặp lại đọc từng chữ, nghiền ngẫm từng câu.
Một lúc lâu sau Thi Cảnh quay người lại.
Anh tiến lên hai bước, cúi người, bóp cằm Tiết Nhất Nhất nâng lên, lạnh lùng nhìn cô: “Nói cho tôi biết, USB ở đâu?”
Môi Tiết Nhất Nhất run rẩy: “Tôi… tôi…”
“Như cô mong muốn, cô sẽ sớm được gặp anh cả của tôi thôi.” Thi Cảnh nói từng chữ một cách chậm rãi, như thể cảnh cáo, “Nhưng… là anh ấy muốn gặp cô.”
Tiết Nhất Nhất nhìn Thi Cảnh, mắt nhanh chóng ngấn lệ.
Cô đã làm gì vậy?
Đã làm gì?
Khang Nguyên Gia đã lừa cô.
Nhà họ Thi không phải kẻ thù của cô.
Người đàn ông trước mặt…
Người gần trong gang tấc này…
Thi Cảnh…
Cô đã lừa Thi Cảnh.
Lừa anh.
Lừa anh rất lâu rồi.
Sau khi từng lớp sóng gợn được vén ra, thứ trào dâng mãnh liệt là tình yêu mà cô luôn không dám đối mặt.
Cô vốn có thể yêu anh thật tốt.
Ôm anh.
Hôn anh.
Có được anh.
Cô vốn dĩ, đã có được anh rồi…
Sự mất mát đột nhiên ập đến lấp đầy cô.
Va vào cô.
Thì ra.
Cô rất muốn yêu anh.
Cô đã khao khát yêu anh biết bao…
Nước mắt rơi khỏi khóe mắt, tròn xoe như những viên ngọc trai, rơi xuống trang giấy.
Thi Cảnh thấy bộ dạng này của Tiết Nhất Nhất, mí mắt khẽ giật, nghiến chặt răng hàm: “Hối hận? Hay là sợ rồi?”
Tiết Nhất Nhất không thể kiểm soát mà nức nở.
Thi Cảnh hít một hơi thật sâu, không còn kiên nhẫn, hung hăng hỏi: “Thứ đó ở đâu?”
Tiết Nhất Nhất nức nở hai tiếng, chậm rãi giơ tay trái lên, đặt lên vị trí dưới trái tim một tấc.
Ánh mắt Thi Cảnh hạ xuống, dừng lại.
Tiết Nhất Nhất: “…Ở… ở đây.”
Mi tâm Thi Cảnh giật lên, đầu óc trống rỗng.
Không khí xung quanh như ngừng lại, thời gian như đóng băng.
Tiếng nức nở yếu ớt của cô gái kéo suy nghĩ của Thi Cảnh trở về, gân xanh trên trán anh nổi lên: “Tiết Nhất Nhất!”
Sao cô dám?
Sao cô dám!
Khi Thi Cảnh bế Tiết Nhất Nhất ra khỏi phòng thẩm vấn dưới lòng đất, Tiết Nhất Nhất đã đau đến ngất đi.
Phương pháp giấu đồ trong cơ thể này chỉ thích hợp để vận chuyển trong thời gian ngắn, sau 24 giờ, mỗi giây đều là nỗi đau thấu tim.
Ngoài đau đớn ra, cũng không hoàn toàn an toàn.
Tai nạn xảy ra, số người chết vì cách này không đếm xuể.
Mà Tiết Nhất Nhất đã kiên trì gần 60 tiếng đồng hồ.
Cô vẫn luôn dùng ý chí để kiên trì.
Bây giờ… đã bị rút cạn.
Ý chí đã không còn nữa.
Nửa giờ sau, bác sĩ dùng nội soi dạ dày lấy đồ vật ra.
Khi Tiết Nhất Nhất tỉnh lại, cô đang ở trên máy bay.
Máy bay riêng.
Cô vừa mở mắt ra, một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi ở bên cạnh đã ghé sát vào.
Tiết Nhất Nhất theo bản năng lùi về phía sau, quan sát xung quanh.
Không gian chật hẹp, giường rất nhỏ nhưng mềm mại.
Xung quanh không còn là màu trắng đơn điệu, ánh đèn cũng không chói mắt mà là tông màu ấm áp dễ chịu.
Zero chớp mắt một cái: “Cô có muốn uống nước không?”
Tiết Nhất Nhất ngơ ngác, không phản ứng kịp.
Zero biết Tiết Nhất Nhất không nghe được, bèn ra hiệu động tác uống nước.
Cảm giác nóng rát trong dạ dày, cảm giác đau rát ở cổ họng khiến Tiết Nhất Nhất hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng càng tỉnh táo càng khiến biểu cảm của cô tê dại.
Zero tự thấy không thể giao tiếp với Tiết Nhất Nhất, cậu ta rót một ly nước đưa qua, thế là xong.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Tiết Nhất Nhất càng lúc càng muốn gặp Thi Cảnh, cô cố gắng đi tìm anh nhưng cô vừa đẩy cửa ra thì Zero đã chặn ở cửa, không cho cô ra ngoài.
Cho đến khi xuống máy bay Tiết Nhất Nhất mới nhìn thấy bóng lưng của Thi Cảnh.
Cô muốn đuổi theo nhưng vẫn bị Zero chặn lại.
Cô biết.
Chắc chắn anh hận cô đến thấu xương.
Máy bay hạ cánh xuống Tô Thành, tạm thời ở trong khách sạn.
Chuông cửa rung lên.
Tiết Nhất Nhất chạy tới mở cửa.
Không phải Thi Cảnh.
Là Zero.
Phải rồi.
Anh sẽ không bao giờ bấm chuông cửa.
Nhiều nhất là gõ cửa hai cái ra hiệu.
Zero mang cháo đến và đưa cho Tiết Nhất Nhất một mẩu giấy.
— [Lát nữa tôi đưa cô đi lắp máy trợ thính.]
Tiết Nhất Nhất gật đầu.
Lắp máy trợ thính xong, trở về khách sạn.
Zero đưa Tiết Nhất Nhất về phòng, vừa định đi.
Tiết Nhất Nhất vội vàng lên tiếng cầu xin: “Tôi có thể gặp anh ấy được không?”
Zero: “Lão đại không lên tiếng thì không được.”
Tiết Nhất Nhất cụp mi mắt xuống.
Zero lại định đi.
Tiết Nhất Nhất lại cầu xin: “Có thể giúp tôi đưa một thứ cho anh ấy được không?”
Zero tò mò: “Thứ gì?”
Tiết Nhất Nhất quay về phòng, lấy giấy ghi chú của khách sạn viết chữ lên rồi đưa cho Zero.
Tiết Nhất Nhất: “Cảm ơn.”
Zero cạn lời, cậu ta còn chưa đồng ý mà, sao đã ‘cảm ơn’ rồi?
Nhưng chỉ là một mẩu giấy, chắc không sao.
Zero nhét mẩu giấy vào túi: “Được rồi.”
Buổi tối, Zero đến đưa cơm.
Tiết Nhất Nhất lịch sự nhận lấy, dè dặt hỏi: “Anh ấy có nói gì không?”
Zero có chút trẻ con: “Lão đại bảo tôi không có việc gì thì cút về MXG!”
Không muốn về MXG, chán lắm.
Biết thế đã đến JSJ rồi.
Nghe nói ở đó náo nhiệt.
Lại nhìn người phụ nữ trước mắt, đúng là không cho ăn cũng không được, cho ăn cũng không xong.
Kiểu gì lão đại cũng không vui!
Tiết Nhất Nhất bị Zero nhìn với ánh mắt oán hận, phản ứng lại một chút, xin lỗi: “Xin lỗi, đã làm liên lụy đến cậu.”
Zero không muốn nhỏ nhen, chép miệng, chuyển chủ đề: “Cô nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai về Bắc Đô.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.