Từ Tô Thành đến Bắc Đô.
Quãng đường rất nhanh.
Khung cảnh lại khác một trời một vực, chỉ trong vài giờ đã từ cảnh sắc sông nước hữu tình Giang Nam chuyển sang tuyết trắng phủ đầy.
Sau khi đến Bắc Đô, lên xe, chiếc xe lao đi vun vút.
Tiết Nhất Nhất nhanh chóng nhận ra, đó là hướng về biệt thự nhà họ Thi.
Hai chiếc xe trước sau lần lượt dừng lại ở sân trước của biệt thự.
Tiết Nhất Nhất xuống xe, một cảnh vệ tiến lên.
Đây là cảnh vệ của ông cụ Thi, ngày thường không thấy mặt.
Thi Cảnh quay đầu lại nhìn Zero, Zero lập tức đi theo Thi Cảnh.
Tiết Nhất Nhất cứ như vậy bị giao cho cảnh vệ, đưa thẳng đến phòng sách.
Thi Dụ ngồi trước bàn làm việc, ông cụ Thi ngồi trên ghế sofa, ánh mắt của cả hai đều đổ dồn vào Tiết Nhất Nhất, sắc bén như dao róc thịt.
Cơ thể ông cụ Thi rõ ràng là mỗi năm một yếu đi, sau khi vào đông năm nay, chân bắt đầu đau, bây giờ đã phải chống gậy.
Ông gõ mạnh cây gậy gỗ mun bóng loáng xuống đất.
Mặc dù có thảm, không có tiếng động kinh người, nhưng lại có khí thế áp đảo.
Ông cụ Thi: “Nhà họ Thi đón cháu về, cho cháu ăn cho cháu mặc, nuôi cháu lớn, lại nuôi ra một con rắn độc quay lại cắn chủ!”
Tiết Nhất Nhất đã chuẩn bị vô số cách đối mặt.
Cô đã làm sai, nhà họ Thi muốn làm gì cô đều hoàn toàn chấp nhận.
Nhưng đến tận bây giờ cô mới phát hiện sự chuẩn bị của mình hoàn toàn vô dụng.
Một câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902616/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.