Thi Cảnh tự mình xin nhận gậy Huyền Thiết.
Anh cũng không ngốc.
Người của mình ra tay, ngược lại còn có thể khống chế nặng nhẹ.
Nhưng cũng không phải là qua loa cho xong, cũng đã bị thương tới gân cốt.
Sắp đến Tết.
Đèn lồng đỏ treo cao, câu đối mới dán khắp nơi.
Đường phố ngõ hẻm Bắc Đô tràn ngập không khí ngày Tết.
Từ khi Thi Cảnh có thể ăn uống trở lại, mỗi ngày Tiết Nhất Nhất đều tìm tòi những cách hầm canh khác nhau.
Giai đoạn đầu, hầm canh tiêu sưng tan máu bầm, giai đoạn giữa, hầm canh giúp hình thành mô xương, giai đoạn cuối, hầm canh cường gân tráng cốt.
Bây giờ mới bắt đầu giai đoạn cuối.
Hôm nay là canh gân hươu, có thể cường gân tráng cốt.
Tiết Nhất Nhất biết Thi Cảnh không muốn gặp cô.
Anh ghét cô, chán ghét cô.
Vì vậy mỗi ngày cô đều lén đưa canh cho Văn Hổ rồi rời đi.
Ngoài việc này ra, cô thật sự không biết còn có thể làm gì nữa.
Một ngày trước đêm Giao thừa, vì kẹt xe nghiêm trọng nên Tiết Nhất Nhất đến bệnh viện muộn một chút.
Văn Hổ đợi ở sân trước một lúc lâu mới thấy Tiết Nhất Nhất ôm bình giữ nhiệt chạy tới.
Tiết Nhất Nhất kéo khăn quàng cổ xuống, để lộ cả khuôn mặt, thở ra làn khói trắng và xin lỗi: “Xin lỗi, kẹt xe quá, tôi đến muộn rồi.”
Cô đưa canh qua.
Văn Hổ nhận lấy, khách sáo nói: “Tôi cũng không đợi lâu lắm.”
Tiết Nhất Nhất cười áy náy, lấy từ trong túi tote ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo vuông vức: “Hôm qua tôi có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902618/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.