Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh.
Thi Cảnh chợt mở bừng mắt, dùng một tay lật cô gái đang quay lưng lại với anh.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hàm răng va vào nhau lập cập, khóe môi rỉ ra vệt máu tươi đỏ.
Anh bóp cằm cô, đặt ngón tay mình vào giữa hàm răng cô.
Anh ôm lấy cô gái đang co giật.
Má anh ghì chặt vào người cô.
Bên tai anh.
Là tiếng r*n r* đau đớn không ngừng của cô: ‘Ưm… ưm ưm… ưm… ưm ưm ưm……’
Và anh, chỉ có thể trong đêm khuya tĩnh lặng này, lặng lẽ nhìn một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, cùng cô chịu đựng.
Hách Gia Âm mất đi ý thức trong nỗi đau đớn ấy, rồi lại giành lại ý thức trong nỗi đau khác.
Mỗi khi mở mắt ra.
Cô đều tự hỏi bản thân tại sao mình vẫn chưa chết?
Tại sao vẫn còn sống?
Tại sao…
Tại sao…
Cuối cùng, trong nỗi đau ấy, cô nhìn thấy những cành cây xanh ngoài giếng trời đung đưa theo gió, dường như làm lung lay cả bầu trời xanh và những đám mây trắng phía sau.
Hai mươi ngày trôi qua, thân thể gầy mòn vì những hành hạ đau đớn đến mức cân nặng không đủ 40kg.
Hách Gia Âm bị ép tiêm chất đó, cô vốn không coi nó là chỗ dựa tinh thần, cũng không có sự phụ thuộc về tâm lý hay thể chất vào thứ đó.
(Ý là những người nghiện thường coi thuốc đó là chỗ dựa tinh thần của mình nên tiêm còn Hách Gia Âm là bị ép tiêm)
Vượt qua giai đoạn đau đớn về thể xác, cô bước vào thời kỳ phục hồi.
Hách Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902635/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.