🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh.

Thi Cảnh chợt mở bừng mắt, dùng một tay lật cô gái đang quay lưng lại với anh.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hàm răng va vào nhau lập cập, khóe môi rỉ ra vệt máu tươi đỏ.

Anh bóp cằm cô, đặt ngón tay mình vào giữa hàm răng cô.

Anh ôm lấy cô gái đang co giật.

Má anh ghì chặt vào người cô.

Bên tai anh.

Là tiếng r*n r* đau đớn không ngừng của cô: ‘Ưm… ưm ưm… ưm… ưm ưm ưm……’

Và anh, chỉ có thể trong đêm khuya tĩnh lặng này, lặng lẽ nhìn một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, cùng cô chịu đựng.

Hách Gia Âm mất đi ý thức trong nỗi đau đớn ấy, rồi lại giành lại ý thức trong nỗi đau khác.

Mỗi khi mở mắt ra.

Cô đều tự hỏi bản thân tại sao mình vẫn chưa chết?

Tại sao vẫn còn sống?

Tại sao…

Tại sao…

Cuối cùng, trong nỗi đau ấy, cô nhìn thấy những cành cây xanh ngoài giếng trời đung đưa theo gió, dường như làm lung lay cả bầu trời xanh và những đám mây trắng phía sau.

Hai mươi ngày trôi qua, thân thể gầy mòn vì những hành hạ đau đớn đến mức cân nặng không đủ 40kg.

Hách Gia Âm bị ép tiêm chất đó, cô vốn không coi nó là chỗ dựa tinh thần, cũng không có sự phụ thuộc về tâm lý hay thể chất vào thứ đó.

(Ý là những người nghiện thường coi thuốc đó là chỗ dựa tinh thần của mình nên tiêm còn Hách Gia Âm là bị ép tiêm)

Vượt qua giai đoạn đau đớn về thể xác, cô bước vào thời kỳ phục hồi.

Hách Gia Âm được Thi Cảnh bế ra khỏi căn phòng đó.

Khoảnh khắc cánh cửa phòng mở ra, ánh sáng chói lòa làm đau nhói mắt Hách Gia Âm.

Cô không có niềm vui được tái sinh.

Cô không dám nhìn bất cứ thứ gì.

Cô nắm chặt cổ áo anh, vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực anh.

Shopee Live 25/9
Cô có thể tự mình ăn uống, không cần anh đút cho nữa.

Cũng có thể tự tắm rửa, không cần anh giúp đỡ.

Cô bằng lòng để bác sĩ chạm vào, kiểm tra cơ thể mình, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô ngồi xổm trên giường, miễn cưỡng nhìn bóng lưng anh, nhìn anh đứng cùng bác sĩ, khẽ cúi đầu lắng nghe bác sĩ nói chuyện một cách nghiêm túc.

Anh cũng gầy đi rất nhiều.

Rất rõ ràng.

Mỗi khi anh nhìn cô, cô luôn né tránh ánh mắt.

Không quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì cũng vùi khuôn mặt nhỏ vào giữa hai đầu gối.

Thi Cảnh đi đến bên giường, xoa đầu Hách Gia Âm, dùng lời của bác sĩ để khuyên nhủ: “Em nên ra ngoài đi dạo một chút.”

Hách Gia Âm lắc đầu.

Cô không muốn.

Thi Cảnh im lặng một lát, lần tìm đến bàn tay nhỏ của Hách Gia Âm rồi đưa lên miệng hôn nhẹ một cái: “Em đang nghĩ gì trong lòng, nói cho tôi nghe có được không?”

Hách Gia Âm kháng cự giằng tay mình ra.

Cô lắc đầu.

Cô không muốn.

Bác sĩ căn cứ vào tình trạng cơ thể của Hách Gia Âm, dần dần ngưng dùng chất bổ sung dinh dưỡng.

Cô không thể mãi dựa dẫm vào những thứ này, cô phải trở lại chế độ ăn uống bình thường.

Nhưng cô ăn không ngon miệng, một miếng thức ăn phải nhai nửa ngày mới có thể nuốt xuống.

Mỗi ngày, thứ vào bụng cô nhiều nhất là canh.

Nhưng thịt dự trữ ở căn cứ không thích hợp để hầm canh.

Một buổi tối nọ, một bát canh gà lớn được đặt lên bàn.

Cả căn phòng ngập tràn hương thơm thịt gà nồng nàn, đậm đà.

Trên núi lạnh, nhất là vào ban đêm.

Hách Gia Âm phải mặc áo khoác ngoài.

Nhưng Thi Cảnh dường như không bao giờ cảm thấy lạnh, anh luôn chỉ mặc một chiếc áo thun cộc tay.

Anh múc cho cô một bát canh nhỏ, cẩn thận vớt bỏ lớp váng mỡ vàng mà cô không thích.

Cô nhìn thấy trên cánh tay phải của anh quấn một vòng băng gạc trắng, thấm ra màu thuốc nâu sẫm.

Anh gắp cho cô một cái đùi gà.

Cô cúi đầu ăn hết một cái đùi gà rồi ăn thêm hai ngụm canh.

Cô ôm bát ngẩng đầu lên, giọng nói trống rỗng: “Anh bị thương à?”

Thi Cảnh cuối cùng cũng đợi được Hách Gia Âm mở miệng nói chuyện.

Không biết cô đã ấp ủ câu nói này bao lâu rồi.

Hơn nữa, còn là nhìn anh mà nói.

Mặc dù rất nhanh sau đó cô lại cụp mắt xuống.

Thi Cảnh hơi sững lại rồi dùng giọng điệu thản nhiên trả lời: “Chỉ là bị cành cây quẹt qua một chút thôi, vết thương này có đáng là gì?”

Hách Gia Âm tiếp tục ăn canh.

Nước canh ấm nóng trôi qua cổ họng, hương vị tươi ngon lan tỏa khắp khoang miệng như xoa dịu cả thể xác lẫn tâm hồn.

Thi Cảnh lại gắp cho Hách Gia Âm một cái cánh gà.

Thịt gà hầm đến mức gần như rời xương, lộ ra thớ thịt mềm mại, mịn màng, khi ăn vào vẫn có cảm giác dai ngon của thịt tươi.

Vừa ăn thịt, vừa ăn canh.

Hách Gia Âm không khó để đoán ra vì sao Thi Cảnh lại bị thương.

Bị cành cây cào xước, chắc chắn là đã đi vào rừng.

Đi vào rừng, đương nhiên là để tìm con gà rừng này.

Là vì cô…

Tất cả đều vì cô…

Mà cô… căn bản không xứng đáng…

Tối đến, Hách Gia Âm vệ sinh cá nhân xong, từ phòng tắm bước ra, như mọi ngày lặng lẽ trèo lên giường rồi quay mặt vào tường ngủ.​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​​​​‌​‌‌​‌‌‌‌​‌​‌‌‌‌‌​‌‌‌‌​​‌​‌‌​​‌​‌​‌‌‌​‌​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​​‌‌‌​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌‌​‌​​​‌‌​‌​​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​‌​​​

Thi Cảnh nhìn cái thân hình nhỏ bé đang co ro.

Một lúc lâu sau.

Anh tiến đến, vén chăn lên, một tay kéo cô ngồi dậy, tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên mà yêu cầu: “Cạo râu cho tôi.”

Không đợi cô phản ứng, anh nhấc tay lên một chút: “Tay tôi bị thương rồi.”

Cứ như thể buổi tối hôm đó, người nói ‘vết thương này có đáng là gì’ là một người khác vậy.

Không đợi câu trả lời, Thi Cảnh khoác một chiếc áo khoác lên người Hách Gia Âm, vòng tay ôm lấy đùi cô, bế bổng cô lên đi về phía phòng tắm.

Hách Gia Âm dùng giọng nói yếu ớt kháng cự: “Thi Cảnh…”

Anh làm ngơ.

Chiếc bồn rửa mặt kiểu cũ, mặt bàn sần sùi.

Thi Cảnh kéo chiếc khăn tắm lót lên mặt bàn, đặt Hách Gia Âm ngồi lên đó.

Anh tự đánh bọt cạo râu, thoa vài đường lên mặt rồi nắm lấy tay cô, đặt dao cạo râu vào lòng bàn tay cô.

Anh hơi khom lưng, hai tay chống bên cạnh cô, đưa cả khuôn mặt lên.

Hơi thở nóng hổi kề sát.

Hách Gia Âm run rẩy hàng mi, quay mặt đi chỗ khác, tay nắm chặt dao cạo râu nhưng vẫn không nhấc lên.

Thi Cảnh trực tiếp nắm lấy tay Hách Gia Âm, ép buộc đưa về phía mặt mình: “Em không nhìn, không sợ làm xước mặt tôi sao?”

Khi lưỡi dao cạo chạm vào má Thi Cảnh, Hách Gia Âm chợt quay đầu nhìn.

Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, khiến cô vô thức nín thở.

Anh buông cô ra, cụp mi mắt, nhắm nghiền.

Thời gian từng giây, từng giây trôi qua.

Sự tĩnh lặng và yên bình vô tận.

Anh có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Cô có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.

Không biết đã qua bao lâu, lớp bọt trên mặt người đàn ông bắt đầu vỡ tan và biến mất, cuối cùng cũng cảm nhận được tiếng cạo râu sột soạt.

Cạo râu xong.

Thi Cảnh nhẹ nhàng ôm lấy Hách Gia Âm, vương vấn hương cam quýt thoang thoảng.

Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, bên tai cô.

Cô nhắm mắt lại, không hề né tránh.

Kể từ ngày hôm đó, Hách Gia Âm đã bằng lòng tháo máy trợ thính khi ngủ, cũng bằng lòng bước ra khỏi căn phòng.

Thi Cảnh ra ngoài tìm một số dây leo chắc chắn đan thành một chiếc ghế treo.

Hách Gia Âm thường nằm trên ghế treo tắm nắng.

Trông thật tĩnh lặng.

Nhưng lại cảm thấy vô cùng cô đơn.

Dưới sự chăm sóc và nuôi dưỡng kỹ lưỡng, Hách Gia Âm đã tăng thêm chút thịt, má bầu bĩnh hơn.

Nếu phơi nắng thêm một lát, má cô còn ửng lên sắc hồng khỏe mạnh.

Một buổi chiều nọ.

Văn Hổ không biết từ đâu bắt được một con vật dài bằng cánh tay.

Mắt to, mỏ dẹt, toàn thân là lớp da có vân vảy như cá sấu.

Con vật đó có thể thay đổi màu sắc theo môi trường xung quanh.

Văn Hổ như dâng bảo vật, nói: “Cô Nhất Nhất, cái này hay lắm nè, cô thử cầm nó xem!”

Hách Gia Âm né tránh: “Tôi… tôi không muốn đâu.”

Văn Hổ thấy Hách Gia Âm sợ liền tự mình cầm con vật đổi màu đó đi vòng quanh cô, biểu diễn sự kỳ diệu của nó.

Mặc dù giữ một khoảng cách nhất định nhưng Hách Gia Âm vẫn sợ hãi né trái tránh phải.

Cuối cùng, A Long đi ngang qua đã kéo Văn Hổ đi.

Mọi người đều quan tâm đến cô.

Trong núi liên tục mưa mấy ngày.

Nghe nói khắp nơi đều mọc nấm.

Thi Cảnh dẫn Hách Gia Âm ra ngoài hái nấm.

Hách Gia Âm vừa đi vừa hái, chẳng mấy chốc đã đầy một giỏ lớn.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thi Cảnh cầm dao găm đang khắc ký hiệu lên cây.

Hách Gia Âm bước tới, nhìn những ký hiệu kỳ lạ, giọng nói dịu dàng: “Cái này xem thế nào vậy?”

Thi Cảnh tra dao găm vào vỏ dao bên ngoài đùi, ngón tay lướt theo ký hiệu một lượt: “Đường cong biểu thị phương vị, đường thẳng biểu thị phương hướng.”

Hách Gia Âm cảm thấy mình không rời căn cứ quá xa, không hiểu tại sao vẫn cần phải đánh dấu.

Cô quay người nhìn quanh một lượt mới chợt hiểu ra.

Cây cối vây quanh 360 độ, che khuất tầm nhìn, đã không còn phân biệt được đường lúc đến nữa rồi.

Nhưng cô vẫn thấy khó hiểu: “Chúng ta không có la bàn sao?”

Thi Cảnh: “Đôi khi sẽ xuất hiện trường từ trường nhiễu loạn.”

“À.” Hách Gia Âm hiểu ra, khẽ gật đầu.

Cô bước đến gần hơn một bước, chăm chú quan sát các ký hiệu trên thân cây lớn.

Ánh nắng xuyên qua những cành lá rậm rạp đan xen, rải xuống những vệt sáng nhỏ.

Cô khẽ nghiêng đầu.

Những tia sáng mỏng manh từng chút một rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, phủ lên làn da trắng nõn trong suốt một vệt vàng nhạt lấp lánh.

Hàng mi cong vút khẽ rung động như cánh bướm.

Lá khô rơi rụng, cô như ảo ảnh giữa rừng cây, tựa như một làn gió cũng có thể thổi tan cô.

Hách Gia Âm đã hiểu rõ các ký hiệu, cô khẽ quay người lại: “Vậy nếu quay về, chắc là đi lối này.”

Cô vừa định nhấc chân lên thì cổ tay đã bị nắm lấy.

Giây tiếp theo, cô quay người ngã vào vòng tay người đàn ông.

Anh vòng tay ôm lấy eo cô, nâng niu khuôn mặt nhỏ của cô lên, rồi hôn sâu nồng nàn.

Anh m*t lấy đôi môi cô, c**n l** đ** l*** mềm mại của cô.

Cảm nhận sự tồn tại của cô.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.