Những ngày này, Hách Gia Âm vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, cô nói chuyện với mọi người, thậm chí còn ăn nhiều cơm hơn trước.
Tưởng chừng như mọi chuyện đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Nhưng không phải vậy.
Cô vẫn luôn không muốn thổ lộ lòng mình, không muốn nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Thi Cảnh không dám ép cô.
Hơn nữa, với tính cách của cô, ép buộc chỉ phản tác dụng.
Nhưng anh không thể không sốt ruột.
Anh luôn cảm thấy cô đang tự dồn nén bản thân đến mức ngột ngạt.
Bây giờ anh hôn cô mãnh liệt, muốn dùng tình yêu và d*c v*ng trực tiếp nhất để cạy mở miệng cô, cũng là để mở trái tim cô.
Khi cơ thể cô mềm nhũn anh mới lưu luyến buông cô ra.
Cô điều hòa nhịp thở, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt vẫn còn vương lại vệt hồng sau nụ hôn cuồng nhiệt.
Nhưng không có chút e thẹn hay ngọt ngào nào.
Cô ngoan ngoãn đến mức máy móc: “Chúng ta nên về thôi.”
Chiếc giỏ đựng nấm sớm đã lăn lóc trên mặt đất, nấm vương vãi bên cạnh.
Hách Gia Âm ngồi xuống nhặt nấm.
Thi Cảnh cũng ngồi xuống.
Buổi tối ăn món Trung.
Hách Gia Âm ăn một bát cơm đầy.
Sau bữa cơm, hai người nắm tay nhau đi dạo rồi trở về phòng.
Vẫn luôn là Hách Gia Âm tắm rửa trong phòng tắm của phòng, Thi Cảnh mang đồ của mình đến nơi khác để tắm.
Tối nay cũng vậy.
Thi Cảnh cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân: “Tôi đi tắm đây.”
Hách Gia Âm “ừm” một tiếng.
Cửa phòng đóng lại.
Trong phút chốc trở nên trống trải.
Shopee Live 25/9
Đôi mắt Hách Gia Âm tối sầm lại, cô kìm nén nuốt mấy ngụm nước bọt rồi đi vào phòng tắm.
Vài phút sau.
Phòng tắm bốc lên hơi nước dày đặc và ấm áp.
Hách Gia Âm ngồi thụp xuống dưới vòi nước nóng, hai tay bịt chặt tai.
Nhưng không thể ngăn được những âm thanh đó.
— Anh là đồ vô dụng! Vô dụng!!
— Anh cứu em đi, chỉ cần anh cho em một mũi tiêm, em làm gì cũng được, gì cũng bằng lòng! Không phải anh muốn em X cho anh sao? Em có thể… em bằng lòng…
— Anh làm tôi thấy ghê tởm!! Ghê tởm!!!”
— Tôi chưa bao giờ thích anh! Thi Cảnh, anh nghe thấy chưa? Tôi chưa bao giờ yêu anh! Tôi diễn kịch giỏi lắm! Tôi chỉ lợi dụng anh thôi! Làm sao tôi có thể yêu anh được! Từ đầu đến cuối tôi đều ghét anh! Dù anh làm gì tôi cũng sẽ không yêu anh! Không bao giờ!!”
— Anh thật hèn hạ! Anh biết tôi không yêu anh, anh cũng biết tôi ngủ với anh là vì thuốc! Thi Cảnh, đối với tôi anh cũng không khác gì những kẻ lang thang ngoài đường! Anh thật hèn hạ!”
— Thi Cảnh, anh có yêu mẹ anh không? Nhưng anh đã hại chết bà ấy! Mẹ anh chết là vì anh! Anh nghĩ rằng giết những người đó là báo thù cho bà ấy sao? Hoàn toàn không phải! Người anh nên giết nhất chính là bản thân anh! Mẹ anh chắc chắn đang ở dưới âm tào địa phủ chờ đòi mạng anh!
Những âm thanh không thể nào xua đi trong tai cô.
Hách Gia Âm ôm đầu dưới vòi nước nóng nức nở khóc trong đau đớn.
Cô đã cố gắng rồi.
Đã rất cố gắng rồi.
Nhưng cô không thể quên được bộ mặt hung tợn và xấu xí của mình.
Càng không thể tha thứ cho bản thân…
Thi Cảnh quay lại để lấy dao cạo râu.
Cửa phòng tắm đã bị khóa trái, bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Thi Cảnh gọi hai tiếng, nghĩ rằng Hách Gia Âm đang tắm nên chắc đã tháo máy trợ thính, liền quay người định rời đi.
Dù sao lát nữa quay lại cạo râu cũng được.
Đi được vài bước về phía cửa, anh dừng lại.
Quay đầu.
Nhìn cánh cửa đó.
Không hiểu sao, trái tim anh rất bất an.
Thi Cảnh không phải là người hay do dự, anh bất an thì phải tìm được sự an tâm.
Anh đi tới, tay phải nắm lấy tay nắm cửa phòng tắm ấn mạnh xuống, đồng thời, đầu gối trái thúc lên.
Cửa mở ra, hơi nóng cuồn cuộn ùa ra ngoài.
Thi Cảnh đi vào trong vài bước, nghe thấy tiếng khóc bị cố ý kìm nén xen lẫn trong tiếng nước chảy.
Anh tiến lên, vạch tấm rèm chống thấm nước ra.
Trong không gian tắm nhỏ bé, cô tr*n tr**ng ngồi thụp dưới vòi nước, hai tay đau đớn cào cấu đầu, khóc đến toàn thân run rẩy, ngay cả da cũng đỏ ửng.
Thi Cảnh không biết có phải nụ hôn buổi chiều đã kích động Hách Gia Âm hay không.
Hay là… ngày nào cô cũng trốn vào đây khóc như thế này…
Anh cũng không có thời gian để nghĩ, quay người lấy khăn tắm, ngay khi dòng nước ngừng chảy, anh dùng khăn tắm quấn lấy người cô.
Cô ngừng khóc, hoảng hốt ngẩng đầu.
Mái tóc ướt dính vào khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Đôi mắt sưng đỏ nhìn anh.
Giống như một con thú nhỏ bị thương đang trốn đi, vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Thi Cảnh không có một chút tạp niệm xâm chiếm nào, chỉ có đau lòng.
Anh bế cô lên, đi ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường.
Quay người đi vào phòng tắm.
Lúc ra ngoài, trên tay cầm khăn khô và máy sấy tóc.
Anh lau tóc cho cô.
Anh rút chiếc khăn tắm trên người cô ra, dùng chăn quấn lấy cô.
Anh sấy khô tóc cho cô.
Đeo máy trợ thính cho cô.
Sau đó ôm cô, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối, em đừng như vậy… Tôi sắp phát điên rồi…”
Hách Gia Âm không kìm được bắt đầu rơi nước mắt.
Cô vừa khóc vừa xin lỗi: “Em xin lỗi… Em xin lỗi…”
Thi Cảnh: “Em không làm gì sai cả, đừng xin lỗi.”
Hách Gia Âm lắc đầu, nước mắt lã chã rơi: “Em đã nói rất nhiều… lời làm tổn thương anh, em xin lỗi… thực sự xin lỗi…”
Cuối cùng cô cũng chịu nói ra.
Chịu đối mặt.
Thi Cảnh buông Hách Gia Âm ra, hai tay nắm chặt vai cô một cách mạnh mẽ, hỏi lại: “Lời làm tổn thương tôi? Lời gì? Em không yêu tôi? Hay là mẹ tôi là do tôi hại chết?”
Hách Gia Âm né tránh ánh mắt, lòng như dao cắt, yếu ớt vô lực: “…Em xin lỗi.”
Thi Cảnh nâng cằm Hách Gia Âm lên, ánh mắt dò xét khóa chặt cô: “Vậy em có yêu tôi không?”
Đôi môi cô khẽ hé mở, run rẩy không dám cất lời.
Thi Cảnh: “Câu trả lời khiến em do dự lắm sao?”
Hách Gia Âm lập tức lắc đầu: “Yêu, em yêu anh, trên thế giới này, anh là người duy nhất em yêu.”
Thi Cảnh ngây người nửa giây rồi bật cười sảng khoái.
Anh giơ tay, đầu ngón tay lướt qua những giọt nước mắt trên mặt cô, bá đạo, cứng rắn: “Vậy thì em phải yêu tôi cho thật tốt, không thể chỉ nói suông, tôi chờ đấy!”
Hách Gia Âm nước mắt giàn giụa.
Còn về vấn đề kia, Thi Cảnh nói một cách vô cùng thản nhiên: “Bảo bối, em nói không sai, cái chết của mẹ tôi chính là do tôi gây ra, đây là sự thật không thể chối cãi. Tôi báo thù, tôi oán hận bố tôi, cũng không thể thay đổi được việc tôi mới là hung thủ trực tiếp.”
Hách Gia Âm đau đớn nhắm mắt lại, lắc đầu: “Không… không phải…”
Thi Cảnh nâng khuôn mặt nhỏ bé của Hách Gia Âm lên, mũi cọ vào mũi cô, hít một hơi nói: “Đừng coi thường người đàn ông của em, tôi chưa bao giờ phủ nhận, cũng chưa bao giờ tự lừa dối mình, tôi sớm đã vượt qua được rồi.”
Hách Gia Âm kinh ngạc đến mức mi mắt run rẩy.
Thi Cảnh nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Hách Gia Âm: “Nhưng có một điểm em nói sai rồi, mẹ tôi không hận tôi, sẽ không chờ để lấy mạng tôi, bà ấy hy vọng tôi sống thật tốt, khi gặp lại tôi bà ấy sẽ chỉ ôm tôi thôi.”
Hách Gia Âm gật đầu thật mạnh, rồi lại gật thêm cái nữa.
Cuối cùng cô không còn kìm nén nữa, ôm lấy anh, khóc lớn trên vai anh.
Sau khi khóc một trận thỏa thích.
Hách Gia Âm cũng bằng lòng thổ lộ tâm sự của mình.
Cô nói, cô cảm thấy mình đã mất đi nhân cách và lòng tự trọng, cảm thấy bản thân không còn trọn vẹn.
Thi Cảnh nói, trên thế giới này không có mấy người là hoàn hảo, mỗi người đều có những khiếm khuyết riêng.
Ví dụ như anh, vào khoảnh khắc Thẩm Hà chết, anh cũng đã không còn trọn vẹn.
Anh nói với cô: “Bảo bối, chúng ta không thể dừng lại ở quá khứ, quá khứ là không thể thay đổi được, phải nhìn về phía trước.”
Anh nhìn vào mắt cô và hỏi: “Hách Gia Âm, em không nhìn thấy tôi sao?”
Cô nhìn anh.
Do dự gật đầu.
Rồi lại dứt khoát gật đầu.
Cô đã nhìn thấy!
Nước mắt cô đọng lại trên cổ anh: “Thi Cảnh, em muốn về nhà, em muốn về nhà rồi…”
Anh hôn lên vành tai cô: “Chúng ta về nhà.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.