Những ngày này, Hách Gia Âm vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, cô nói chuyện với mọi người, thậm chí còn ăn nhiều cơm hơn trước.
Tưởng chừng như mọi chuyện đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Nhưng không phải vậy.
Cô vẫn luôn không muốn thổ lộ lòng mình, không muốn nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Thi Cảnh không dám ép cô.
Hơn nữa, với tính cách của cô, ép buộc chỉ phản tác dụng.
Nhưng anh không thể không sốt ruột.
Anh luôn cảm thấy cô đang tự dồn nén bản thân đến mức ngột ngạt.
Bây giờ anh hôn cô mãnh liệt, muốn dùng tình yêu và d*c v*ng trực tiếp nhất để cạy mở miệng cô, cũng là để mở trái tim cô.
Khi cơ thể cô mềm nhũn anh mới lưu luyến buông cô ra.
Cô điều hòa nhịp thở, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt vẫn còn vương lại vệt hồng sau nụ hôn cuồng nhiệt.
Nhưng không có chút e thẹn hay ngọt ngào nào.
Cô ngoan ngoãn đến mức máy móc: “Chúng ta nên về thôi.”
Chiếc giỏ đựng nấm sớm đã lăn lóc trên mặt đất, nấm vương vãi bên cạnh.
Hách Gia Âm ngồi xuống nhặt nấm.
Thi Cảnh cũng ngồi xuống.
Buổi tối ăn món Trung.
Hách Gia Âm ăn một bát cơm đầy.
Sau bữa cơm, hai người nắm tay nhau đi dạo rồi trở về phòng.
Vẫn luôn là Hách Gia Âm tắm rửa trong phòng tắm của phòng, Thi Cảnh mang đồ của mình đến nơi khác để tắm.
Tối nay cũng vậy.
Thi Cảnh cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân: “Tôi đi tắm đây.”
Hách Gia Âm “ừm” một tiếng.
Cửa phòng đóng lại.
Trong phút chốc trở nên trống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902636/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.