Ba giờ rưỡi sáng.
Tô Chấp Duật tỉnh giấc khỏi cơn mơ, toàn thân nóng bừng khó chịu. Hắn mở mắt nhìn trần nhà, nằm trên giường nhìn chằm chằm ba giây rồi bực bội vén chăn đứng dậy khỏi giường.
Mới vào đầu mùa xuân nên đến đêm khuya nhiệt độ cũng hơi thấp, nhưng không làm cho cơ thể Tô Chấp Duật bình tĩnh lại được bao nhiêu.
Hắn đi xuống lầu đến phòng khách tầng một, mở tủ lạnh lấy nhiều đá bỏ vào ly thủy tinh.
Uống một ngụm nước lạnh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hắn nằm mơ.
Lại mơ thấy Phương Thời Ân ở trên giường nói với mình rất nhiều lời lẽ tục tĩu, trong mơ hắn vốn không muốn hôn cậu, nhưng vì hình như tay đang bận rộn làm những việc khác trên người đối phương, nên không còn cách nào khác đành phải dùng nụ hôn để bịt miệng cậu lại.
Một ly nước đá lạnh chỉ có thể làm cho cơ thể dễ chịu hơn một chút, nhưng nhớ lại giấc mơ vừa rồi Tô Chấp Duật vẫn không thể kìm chế được cảm giác bực bội.
Hắn đặt ly thủy tinh đã uống hết xuống bàn, nhìn thấy chiếc đồng hồ mà mình vừa về đã vội vàng đặt xuống chưa kịp cất đi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy hình bóng phản chiếu mờ mờ của mình trên cửa kính.
Có lẽ cảnh tượng này đã kích thích hắn.
Dáng vẻ chạy xuống giường uống nước lạnh ngay 3 giờ sáng, khiến hắn cảm thấy có chút khốn khổ không hợp với thân phận.
Lại là Phương Thời Ân.
Hắn đưa tay cầm chiếc đồng hồ trên bàn ném mạnh vào bức tường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/1926334/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.