Cuối cùng Phương Thời Ân cũng không chết.
Lục Tiêu và game online đã cứu cậu một mạng.
Cậu từ từ rời khỏi bệ cửa sổ, lúc lùi lại sau một bước mới sực tỉnh, cũng bị chính ý nghĩ tiêu cực vừa lóe lên trong đầu làm giật mình. Nhưng cậu không suy nghĩ nhiều, bởi việc cùng Lục Tiêu trèo tường ra khỏi trường đến quán net chơi game đã đủ kích thích, không cho cậu cơ hội băn khoăn thêm.
Hai người ra khỏi trường chơi game hơn 2 tiếng, đến 12 giờ tối mới quay lại trường.
Phía bên kia của bức tường không có gì để bám vào, Lục Tiêu đành phải ngồi xổm xuống để Phương Thời Ân đạp lên vai mình leo lên trước.
Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này với bạn cùng lớp nên chẳng có mấy kinh nghiệm, khi Lục Tiêu bảo cậu đạp lên người cậu còn thấy rất ngại ngùng.
Sau khi bị liên tục thúc giục, Phương Thời Ân mới đặt chân lên.
Cậu đạp lên vai Lục Tiêu dùng sức trèo lên trên, rồi đạp lên cành cây cổ thụ bên kia bức tường mà hai người đã trèo qua lúc nãy. Đúng lúc đó vang lên một tiếng "rắc", cành cây dưới chân cậu gãy làm đôi. May mà vị trí không quá cao nên cậu chỉ bị ngã ê mông một chút, chứ cũng không nặng lắm.
Vấn đề là Lục Tiêu đang ngồi trên tường không có chỗ để xuống. Cậu ấy nhìn xung quanh hai lần, cúi đầu cảm thấy bức tường này không đến mức quá cao nhưng muốn nhảy xuống vẫn cần một chút can đảm
Lúc này Phương Thời Ân trông thấy, bèn đưa vai về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/25969/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.