Có lẽ vì thấy Phương Thời Ân khóc quá thương tâm, hoặc có lẽ khi cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt như một đứa trẻ, Tô Chấp Duật lại nhìn thấy bàn tay sưng đỏ vì bị hắn đánh qua gương chiếu hậu của xe.
Trên nguyên tắc hắn sẽ không bao giờ mềm lòng đối với cậu, nói một thì không có hai. Nhưng vào lúc này Tô Chấp Duật không thể tránh khỏi một thoáng do dự trong lòng, chẳng hạn như đã biết tính cậu vốn nhút nhát, cho dù có muốn tránh bị bắt cũng sẽ không dễ dàng làm những việc xấu.
"Đi xin lỗi bạn của em, xin lỗi thật lòng." Giọng điệu của Tô Chấp Duật khó lắm mới trở nên bình tĩnh, hắn nói, "Ngoài ra, anh sẽ sắp xếp thời gian đưa em đi khám bác sĩ tâm lý."
Dù sao hắn cũng là người có học thức, lúc ấy phát hiện Phương Thời Ân lại đi trộm đồ khiến hắn cực kỳ tức giận. Bây giờ bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ, chỉ là một cái máy chơi game mấy chục triệu, nếu cậu thực sự muốn có lẽ sẽ đến xin hắn trước, bởi vì từ đó tới nay cậu luôn rất dựa dẫm vào hắn.
Mà hắn cũng chưa chắc đã từ chối, nhưng Phương Thời Ân lại không hỏi mà trực tiếp lấy. Bây giờ cậu cũng không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện vì đói khát mà phải đi trộm đồ, mà có lẽ giống như những trường hợp hắn từng nghe nói vì vấn đề tâm lý mà hình thành thói quen trộm cắp, dù đã trưởng thành có thể kiếm tiền mua được nhưng vẫn không thể kiềm chế bản thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/25971/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.