《 5.2 》 Tạ Cánh dựa vào trước người Lục Lệnh Rất khó để đoán được nguồn gốc của giọt nước này, cơ thể của Tạ Cánh cực kì nhạy cảm, chỉ cần lúc h**n ** phải chịu k*ch th*ch liên tục thì sẽ ch** n**c mắt sinh lý, đến những lần đạt c*c kh*** cũng không thiếu cảnh nghẹn ngào r*n r*. Nhưng kết hôn đã mười năm rồi, Lục Lệnh Tùng gần như chưa từng thấy y thật sự rơi lệ. Trong trí nhớ của hắn chỉ có một lần duy nhất, chính là đêm mưa ba năm trước, Tạ Cánh mặc đồ trắng quỳ gối bên cạnh hắn, bàn tay y siết chặt lấy bội kiếm của hắn không buông, khả năng kiềm chế sự bình tĩnh bị phá hủy bởi những biến cố đột ngột vượt ngoài tầm kiểm soát, rồi hoàn toàn bị cơn mưa trút xuống như thác đổ cuốn trôi chẳng còn dấu vết gì, chỉ để lại tiếng khóc thê thảm đau thấu tận tâm can, thất thố cầu xin hắn buông tha cho gia đình y. Sức khỏe của Lục Lệnh Tùng và y như trời với vực, cuối cùng hắn rút bội kiếm ra, nhanh chân bước xa khỏi y chẳng hề quay đầu lại. Nhớ lại đến đây, Lục Lệnh Tùng vươn
Tùng, đôi con ngươi như chứa đựng sương sớm nhẹ nhàng rơi xuống lồng ngực, dường như chẳng có vị trí cố định, cũng chẳng biết y có nghe lọt lời hắn nói hay không. l*m t*nh quá kịch liệt khiến cho khóe mắt y hằn lại vệt nước, đuôi mắt đỏ bừng lên, còn có giọt nước nho nhỏ chậm rãi trượt xuống khuôn mặt, vương lại trên quai hàm của y.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848671/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.