🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 5.2 

Tạ Cánh dựa vào trước người Lục Lệnh
Tùng, đôi con ngươi như chứa đựng sương sớm nhẹ nhàng rơi xuống lồng ngực, dường như chẳng có vị trí cố định, cũng chẳng biết y có nghe lọt lời hắn nói hay không. l*m t*nh quá kịch liệt khiến cho khóe mắt y hằn lại vệt nước, đuôi mắt đỏ bừng lên, còn có giọt nước nho nhỏ chậm rãi trượt xuống khuôn mặt, vương lại trên quai hàm của y.

 

Rất khó để đoán được nguồn gốc của giọt nước này, cơ thể của Tạ Cánh cực kì nhạy cảm, chỉ cần lúc h**n ** phải chịu k*ch th*ch liên tục thì sẽ ch** n**c mắt sinh lý, đến những lần đạt c*c kh*** cũng không thiếu cảnh nghẹn ngào r*n r*. Nhưng kết hôn đã mười năm rồi, Lục Lệnh Tùng gần như chưa từng thấy y thật sự rơi lệ.

 

Trong trí nhớ của hắn chỉ có một lần duy nhất, chính là đêm mưa ba năm trước, Tạ Cánh mặc đồ trắng quỳ gối bên cạnh hắn, bàn tay y siết chặt lấy bội kiếm của hắn không buông, khả năng kiềm chế sự bình tĩnh bị phá hủy bởi những biến cố đột ngột vượt ngoài tầm kiểm soát, rồi hoàn toàn bị cơn mưa trút xuống như thác đổ cuốn trôi chẳng còn dấu vết gì, chỉ để lại tiếng khóc thê thảm đau thấu tận tâm can, thất thố cầu xin hắn buông tha cho gia đình y.

 

Sức khỏe của Lục Lệnh Tùng và y như trời với vực, cuối cùng hắn rút bội kiếm ra, nhanh chân bước xa khỏi y chẳng hề quay đầu lại.

 

Nhớ lại đến đây, Lục Lệnh Tùng vươn cánh tay đang không ôm lấy y tới, dùng bụng ngón tay lau đi giọt nước đã hóa thành vệt nước kia, sau đó đặt tay lên môi y cọ xát vài lần, đợi cho y vô thức hé môi vươn lưỡi ra bèn trượt vào trong, dạo chơi trong khoang miệng ẩm ướt một vòng rồi dùng những ngón tay còn lại giữ chặt lấy cằm y, để cho y hơi ngẩng đầu lên hôn môi với mình.

 

Tạ Cánh để hắn tùy tiện hồi lâu, lúc tách ra giữa răng môi còn kéo theo một sợi chỉ bạc, y ngẩng đầu, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Lục Lệnh Tùng cả buổi trời, đảo mắt một vòng rốt cuộc cũng đã có tiêu cự, trông cứ như là mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, lúc này mới bất chợt nhận ra người đang vành tai kề tóc mai cùng mình là ai.

 

Y chống tay lên ngực Lục Lệnh Tùng, nâng nửa thân trên dậy, d**ng v*t c**ng c*ng vốn đã chôn bên trong cửa sau càng đi vào sâu thêm nữa vì động tác của y, đâm thẳng vào chỗ thịt mềm ở tận cùng, Tạ Cánh cau mày nheo mắt, kiềm chế tiếng r*n r*, có thể thấy rằng đây vẫn chưa phải là thời điểm lý tưởng để cho y đạt đến sự sung sướng tột đỉnh.

 

Tạ Cánh cố nhịn sự khó chịu xuống, cất giọng nói: "Không chỉ một đêm em nằm mơ, mơ thấy một mình em đi trên thần đạo bên ngoài hoàng lăng Tử Kim Sơn, người mặc đồ tang, chẳng biết đưa quan tài của ai."

 

Lục Lệnh Tùng vươn tay túm lấy vòng eo của y, cười nói: "Sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu."

 

Hắn không hề kiêng kỵ chữ này, chỉ nhìn thẳng mắt Tạ Cánh nói: "Chủ soái Hổ Sư sẽ không, phu quân của em lại càng không."

 

Tạ Cánh cũng rũ mắt xuống nhìn hắn chăm chú, hai hàng mi như lông quạ hắt chiếc bóng nhàn nhạt lên bọng mắt, y không đáp lời, mà ngay khi Lục Lệnh Tùng hơi nâng thắt lưng của mình lên, y đã chủ động đón lấy bộ phận nóng hừng hực đang tích sức chờ vận động kia.

 

Ban đầu chỉ đưa đẩy vài lần quả thật rất khó chịu, hành lang chật hẹp bị lấp đầy mang lại cho y cảm giác trướng đau, dạ dày co rút một lúc gần như khiến cho y buồn nôn, hai bên thái dương cũng nhưng nhức. Lục Lệnh Tùng nhìn thấy tất cả, bàn tay siết chặt hơn như muốn ôm y vào lòng, nói với y rằng "Không cần phải ép mình", nhưng Tạ Cánh chẳng thuận theo hắn, y vẫn ngấm ngầm chịu đựng nhấp nhả, dùng cửa sau nghênh đón d**ng v*t thô nóng.

 

Lục Lệnh Tùng đành vươn tay đến trước người Tạ Cánh, vân vê n*m v* ửng đỏ trên ngực giữa hai ngón tay, kiên nhẫn khiêu khích d*c v*ng của y, giúp y điều chỉnh cơ thể đến trạng thái hưởng thụ t*nh d*c một lần nữa. Cặp vú nhỏ là sự kết hợp giữa độ phẳng của ngực đàn ông và một chút căng nở của ngực phụ nữ, hạt châu chỉ cần bị chạm một chút là dựng đứng lên, trên da thịt mềm trắng như tuyết có một nốt ruồi son, trông hấp dẫn không sao tả được.

 

Chỉ là lúc này tuyến vú không thể tiết sữa, cũng không có mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt quấn quanh Tạ Cánh như thời y còn nuôi con bằng sữa mẹ.

 

Tạ Cánh được hắn chăm sóc b** ng*c một lúc, đầu mày cau chặt mới hơi giãn ra, hai tai và vai cổ nhuốm màu đỏ rực say mê, cánh môi bất giác khẽ nhếch lên. Lục Lệnh Tùng túm lấy mu bàn tay của Tạ Cánh, bắt y chạm vào thứ dịch trắng đục vương vãi đầy trên người hắn, rồi dùng những ngón tay dính nhớp bọc lấy d**ng v*t vừa mới xuất tinh của y, ngọc hành non nớt nhạt màu được bao phủ bởi một lớp dịch lỏng, trông gợi tình vô cùng.

 

Tình dịch ẩm ướt và vết chai trên bụng ngón tay của Lục Lệnh Tùng là hai xúc cảm hoàn toàn trái ngược nhau, cũng là cách dễ nhất để khơi gợi sự nhạy cảm của Tạ Cánh, y cảm nhận được sự giằng xé giữa cơn đau và nỗi sung sướng, huyệt sau bắt đầu ch** n**c tràn trề ra giữa nơi g*** h*p của hai người, mỗi lần rời ra sáp vào là tiếng nước nhóp nhép lại vang lên, vừa d*m d*c vừa phóng túng, thậm chí khiến cho Tạ Cánh xấu hổ đến nỗi chẳng dám đưa mắt nhìn hắn.

 

Ngọc trụ nằm trong lòng bàn tay của người đàn ông lại có dấu hiệu ngẩng đầu, hai lỗ nhỏ trước sau đều rỉ nước, chất lỏng trên lỗ sáo phun ra từng đợt chảy dọc quanh thân d**ng v*t nhanh chóng bị Lục Lệnh Tùng lau đi, vạt áo ngủ hãy còn trên vai Tạ Cánh đã không thể trụ vững được nữa, lắc lư thêm vài lần nữa rồi rơi xuống, vắt vẻo trên khuỷu tay của y, xương quai xanh mảnh khảnh hiện ra giống hệt cặp trâm ngọc vắt qua đôi vai, dường như có thể chứa cả hồ nước ở bên trong.

 

Phải mất một lúc Tạ Cánh mới làm quen được, đầu vú bị n*n b*p hơi sưng lên, ngọc hành ngạo nghễ đứng thẳng trước bụng dưới, cơ thể dần đỏ lên vì sóng tình thôi thúc. th*n d*** Lục Lệnh Tùng bị hành lang chật hẹp nóng ẩm cắn nuốt, hắn hít thở nặng nề, hận không thể lật người trong lòng lại hung hăng dập giã ngay tức thì, sau cùng chỉ đành phải chịu đựng để cho đối phương làm bất cứ điều gì y muốn.

 

Lưng eo của Tạ Cánh đã không còn sức, mỗi lần nhổm dậy ngồi xuống cũng chỉ khiến cho cây hàng thô to rút ra một đoạn ngắn, kéo dài cảm giác bị xoay vần và nghiền ép khi đầu nấm chạm sâu vào trong, thành ruột trong non mềm và d**ng v*t nóng rực gần như vừa khớp với nhau, vùi lấp kín kẽ chẳng để thừa một chỗ hổng nào, chỉ một cử động nhỏ nhất thôi cũng khiến y ngứa ngáy khắp người như bị kiến cắn, vậy mà vẫn không ngừng phun ra m*t vào, d*m d*ch tràn trề.

 

Những nếp gấp chặt khít của lỗ sau chậm rãi phun nuốt cây gậy kia hơn chục lần, chỉ cảm thấy nó mỗi lúc một cứng và nóng hơn, khi toàn bộ phần thân đều chui vào bên trong, da đầu Tạ Cánh lập tức trở nên tê dại, sự khó chịu vì có vật lạ xâm nhập dần hóa thành cảm giác chưa thỏa d*c v*ng khi chỉ nhẹ nhàng rút ra đâm vào, y gắng gượng thay đổi biên độ ngồi dậy, điểm gồ lên bị cọ xát liên tục khiến y khó nhịn tiếng r*n r*.

 

Ngọc trụ nõn nà phía trước đã b*n r* một lần lại được săn sóc dựng thẳng lên, đầu ngón tay của Lục Lệnh Tùng nhẹ nhàng ve vuốt quanh đỉnh đầu, sau đó nắm lấy cằm Tạ Cánh, dùng ngón tay dính t*nh d*ch quệt đi vệt nước trên môi y.

 

Tạ Cánh đổi tư thế không bao lâu đã có cảm giác bản thân lực bất tòng tâm, vật bên trong vừa to vừa dài, lấp đầy bụng y khiến nó vô cùng xót, cuối cùng, sau vài lần nhấp nhả liên tục thì y không chịu đựng nổi nữa, cả cơ thể đổ xuống, d**ng v*t chạm đến chỗ thịt mềm nằm ở chốn sâu nhất chỉ trong chớp mắt, cú dập ép Tạ Cánh thở hắt ra một hơi dài, cơn c*c kh*** bị lôi cuốn bởi t*nh d*c hiện ra rõ ràng qua nét mặt chẳng thể che giấu, dưới ánh sáng mờ ảo, đường nét khuôn mặt ấy càng trở nên gợi tình hơn.

 

Chờ cho cảm giác tê dại như điện giật đi qua, Tạ Cánh được Lục Lệnh Tùng ôm siết vào lòng, bắt đầu tấn công với tốc độc cực nhanh. Mật dịch từ trong huyệt chảy xuống tích tụ thành vũng, dịch trắng sền sệt rỉ ra từ lỗ sáo nhiễu nhại ẩm ướt giữa nơi g*** h*p, chỉ nghe thấy âm thanh thôi cũng khiến người ta đỏ mặt tía tai rồi.

 

"Vết thương này..." Tạ Cánh vẫn luôn ôm lấy Lục Lệnh Tùng, bàn tay vòng ra phía sau lưng hắn v**t v* vết thương khiến người ta sợ hãi kia, bị làm đến nỗi hơi thở cũng loạn mà vẫn cố gắng gằn ra từng chữ xen những tiếng r*n r* đứt quãng, "Là từ năm tháng nào... A... Ở đâu, mà có..."

 

Dường như Lục Lệnh Tùng không muốn nói, cũng có thể là do hắn không rảnh để đáp lời, chỉ không ngừng hầm hừ khoan vào hoa tâm, khiến cho Tạ Cánh phải kẹp chặt đầu gối vào hai bên xương sườn của hắn, hai bắp chân thon dài trắng nõn cũng quắp vào lưng hắn, mu bàn chân giãn ra hoàn toàn, chỉ có ngón chân chạm vào giường là liên tục run rẩy, bị kh*** c*m giày vò đến mức cảm giác như sắp bị vọp bẻ.

 

Tạ Cánh chôn mặt sát bên tai Lục Lệnh Tùng, cắn lên vành tai hắn hai cái như thể trút giận, sau đó l**m m*t giống làm nũng, đoạn mạnh miệng nghiêm túc ra lệnh: "Không nói rõ thì đừng bắn vào trong."

 

Lục Lệnh Tùng bật cười, úp tay bóp vào thắt lưng và mông y, da thịt mềm mại lập tức bị hằn dấu đỏ nhàn nhạt, hắn nói: "Bắn vào bên trong hay không cũng chẳng phải là chuyện em có thể quyết định."

 

Hắn chỉ chăm chăm nhắm vào một chỗ, mạnh mẽ đâm rút không biết bao nhiêu lần khiến cho cả người Tạ Cánh rã rời, mở miệng r*n r* mất kiểm soát, "điện hạ", "phu quân", "anh ơi" gì đó cũng dám gọi, đê mê cầu xin hắn làm chậm lại một chút. Toàn thân y rịn ra một lớp mồ hôi mỏng giống như vừa tắm suối nước nóng ra, vừa nóng nực vừa ẩm ướt, da thịt nõn nà gần như hòa tan vào trong vòng tay của Lục Lệnh Tùng.

 

Lục Lệnh tùng thấy y thật sự đã đến giới hạn, ngồi cưỡi không vững nữa bèn ôm người lật lại, để cho Tạ Cánh nằm giữa tấm đệm hỗn độn, sau đó hắn banh rộng chân đối phương ra, đoạn nhanh tay kê gối đầu dưới lưng y. Hắn rút ra ngoài một chút, Tạ Cánh nửa khép nửa mở mắt khao khát nhìn khi hắn lại tiến vào, cứ thế thêm vài lần, y nghiêng đầu sang một bên th* d*c như thể sắp chết đuối, hai tay không ngừng siết chặt, thả lỏng góc chăn, y biết người đàn ông đang cúi người xuống, vươn lưỡi l**m quanh đầu vú mình rồi há miệng m*t lấy q**ng v* sẫm màu.

 

Phần ngực vốn không thể chịu nổi sự k*ch th*ch như vậy, Lục Lệnh Tùng m*t một cái, nửa người dưới của Tạ Cánh cũng sẽ run rẩy theo, một dòng chất lỏng nhanh chóng rỉ ra, cửa sau bỗng nhiên co rút lại, c*n m*t thân trụ chặt hơn một chút. Một lúc lâu sau Lục Lệnh Tùng mới thẳng người dậy, vươn tay vuốt dọc theo cẳng chân thon dài của y, đến mắt cá chân thì dừng lại, quay đầu rải xuống nơi mong manh dễ vỡ ấy vài nụ hôn, lưng eo tàn nhẫn ra vào mấy mươi lần nữa, rồi chẳng chút lưu tình xuất tinh ở nơi sâu nhất trong hang động chật hẹp.

 

Tạ Cánh cảm nhận được d**ng v*t chôn trong cơ thể đang run giật trút ra, từng dòng dịch trắng rót vào bên trong khiến y co rút không ngừng, y dùng một tay chạm vào bụng dưới ngậm đầy t*nh d*ch, cắn môi lắc đầu trong vô thức.

 

Tờ mờ sáng, Từ Ất bưng một ấm nước còn bốc hơi nóng sải bước hướng về phía lều vương, toan đưa tay vén rèm lên thì bị đánh một cái vào ót, cậu lập tức quay đầu lại trừng mắt: "Ai đánh tôi đó?"

 

Từ Giáp đứng ở phía sau, không nói gì mà chí túm lỗ tai cậu kéo lên, nhỏ giọng mắng: "Em định xông vào trong đó làm gì đấy?"

 

Từ Ất nhìn thấy anh trai, khó hiểu vò tóc hỏi: "Đưa nước, chẳng phải sáng sớm điện hạ ngủ dậy thường hay uống nước sao?"

 

Từ Giáp dở khóc dở cười, giải thích: "Anh nói em lanh chanh mà em còn không chịu. Điện hạ và Vương phi đang ngủ, em đi vào trong đó thì ra thể thống gì hả?"

 

Từ Ất vẫn chưa nhận ra: "Em làm khẽ lắm mà, từ trước đến nay có bao giờ đánh thức điện hạ đâu."

 

Từ Giáp không biết phải giải thích cho cậu thiếu niên chưa trải sự đời này thế nào, chỉ vờ như thiếu kiên nhẫn giật lấy ấm trà từ trong tay em trai, sau đó đuổi cậu đi nơi khác: "Đi đi, đến chỗ Lý tướng quân hỏi xem bên đó có việc gì cần giúp không."

 

Bọn họ đã gia nhập Hổ Sư được hai năm, dù đã mấy lần đi qua Giang Bắc, dù ở Kim Lăng hay ở Vương phủ, dù ở trong quân doanh hay tạm lánh tại phủ đệ của Quận thủ địa phương, bọn họ cũng đều chưa bao giờ thấy Lục Lệnh Tùng để ai theo bên cạnh hầu hạ kể cả trong phòng riêng, vẫn sẽ có những kẻ không có mắt nhìn đưa cả nam lẫn nữ tới chỗ hắn, thế nhưng đều đã bị Lý Kỳ uyển chuyển từ chối hết cả rồi.

 

Cho đến bây giờ, cũng chỉ có mỗi mình Vương phi là được "đặc ân" ngủ bên gối Chiêu vương cả đêm... Có điều đây cũng không thể coi là đặc ân được, hai người vốn phải như vậy, đó là chuyện đương nhiên.

 

Tạ Cánh bị ôm chặt đến mức vai lưng đau nhức, y muốn xoay người lại nhưng chỉ cảm thấy ở phía sau dính nhớp ẩm ướt, thứ để lại bên trong đêm qua chảy xuống giữa đùi, không cần nhìn cũng biết vô cùng hỗn loạn. Y đã bất tỉnh nhân sự sau khi Lục Lệnh Tùng b*n r* một lần, trong mơ hồ chỉ nhớ được đối phương vẫn cày cấy trên người y thêm hồi lâu nữa.

 

Y vừa nhấc vai trái lên, người đàn ông nửa mơ nửa tỉnh phía sau lưng đã dời cánh tay xuống dưới khuỷu tay y, vòng qua xương sườn, bàn tay bóp lung tung lên bờ ngực tr*n tr** của y. Tạ Cánh nửa chịu đựng nửa hưởng thụ rên khẽ hai tiếng, ngay sau đó cảm nhận được v*t c*ng mới sáng sớm đã hưng phấn kia đang kề sát khe mông, y vừa kịp thốt lên một câu "Lại nữa à", d**ng v*t đã lại chui vào bên trong hang động ẩm ướt dịch thể theo tư thế nghiêng người, thế nhưng không hề đâm rút mạnh mẽ mà chỉ chôn sâu vào bên trong, thỉnh thoảng rút nhẹ ra rồi nhấn vào trở lại, bàn tay n*n b*p ngực xong rồi di chuyển xuống phía dưới, nắm lấy ngọc hành đã chẳng còn xuất ra nổi thứ gì nữa, nhẹ nhàng v**t v* an ủi.

 

l*m t*nh với góc nghiêng như thế này sẽ bị kẹp càng chặt hơn, lúc này Lục Lệnh Tùng cũng không kiềm nén nữa, bị cắn nuốt đến giới hạn bèn thở hắt ra một hơi, bắn sâu vào cửa mình của Tạ Cánh, hòa lẫn với t*nh d*ch mà đêm trước hắn xuất ra, bên trong không thể chứa hết, chất lỏng sền sệt chậm rãi chảy xuống đùi trông như cảnh xuân vô biên.

 

Tạ Cánh th* d*c, cố gắng để đầu óc tỉnh táo, y nằm ngẩn ngơ nhìn nóc lều một lúc lâu mới cảm nhận được người phía sau thả mình ra, tiếp theo sau là tiếng sột soạt của vải vóc vang lên, Lục Lệnh Tùng đã ngồi lên.

 

Y quay đầu nhìn bóng lưng cao ngất, thở dài một hơi rồi chống tay đỡ eo chầm chậm ngồi dậy, nghiêng người dựa sát sau vai Lục Lệnh Tùng, sau đó vòng hai tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng kề trán vào vết sẹo đáng sợ kia.

 

Bầu không khí im lặng mà ấm áp đầy an ủi bắt đầu lan rộng, Lục Lệnh Tùng phủ tay mình lên mu bàn tay của Tạ Cánh, v**t v* như trấn an, rất lâu sau mới mở miệng, nói bằng chất giọng khàn khàn: "Vết sẹo này có từ chiến trận Kiếm Môn Quan ở Tây Xuyên vào năm ngoái, khi ta đột phá vòng vây đoạt lại sườn núi."

 

Tạ Cánh khẽ giật mình, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, chỉ nghe đối phương lại nhàn nhạt cất tiếng: "Em ngủ thêm một chút nữa đi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.