《 8.1 - Hồi tưởng 》 Buổi sáng ngày đầu tiên sau khi trở thành Chiêu Vương phi, Tạ Cánh tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong lòng Lục Lệnh Tùng, cả người y bị đối phương ôm chặt lấy, mặt vùi trước ngực hắn, hoàn toàn khác với tư thế đơn phương dựa vào hắn lúc y thiếp đi đêm qua. Y chưa rõ khoảnh khắc này báo hiệu điều gì cho những năm tháng dài sắp tới, chỉ cảm thấy lửa lò than trong phòng đang cháy quá mạnh, bằng không là do cơ thể Lục Lệnh Tùng quá giàu dương khí và ấm áp, lúc này cả người y đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, quần áo ngủ dính sát vào da thịt. Qua lớp màn che, Tạ Cánh không nhìn rõ sắc trời, nhưng y đoán được rằng vẫn chưa đến giờ phải dậy. Nếu không, thị nữ hẳn đã đến gõ cửa rồi. Y thực sự thấy hơi bức bối, nhưng không muốn cũng không dám nhúc nhích, sợ rằng cử động sẽ đánh thức Lục Lệnh Tùng, và đối phương sẽ không còn ôm y như vậy nữa. Y có thể cảm nhận được chiếc hộp hương đeo ở cổ vẫn nằm yên giữa cơ thể của mình và Lục Lệnh Tùng, dù hơi cấn nhưng đủ để nhắc nhở y về sự hiện diện của nó. Khi Tạ Cánh lại mơ màng rơi vào giấc ngủ chập chờn, một giọng nói thánh thót đầy phấn khích nhưng chói tai bất chợt vang lên: "Tiện tì to gan, không mau quỳ xuống!" Tạ Cánh giật mình, cơn buồn ngủ tức thì tan biến. Y ngẩng đầu lên, vô tình va vào cằm của Lục Lệnh Tùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848682/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.