《 8.2 》 Tạ Cánh chưa từng vào Thái Miếu để bái yết liệt tổ tiền triều, và có lẽ y cũng sẽ không bao giờ có cơ hội được vào, bởi vì nữ quyến không được phép bước chân vào từ đường, mà thân phận của y lại chẳng khác gì "nữ quyến". Chỉ cần nhắm mắt lại, y cũng có thể tưởng tượng được những bức chân dung của các đời đế hậu được thờ trong Thái Miếu, tất cả đều mang sắc vàng đỏ, thần thái trang nghiêm lạnh lùng, khó đoán buồn vui, bình thản đến mức gần như mất đi nét chân thực, như thể họ không phải đã qua đời, mà là chưa bao giờ sống. Đây là suy nghĩ đại nghịch bất đạo, Tạ Cánh chỉ có thể nghĩ trong đầu, nhưng quả thực y nghĩ vậy - mỗi lần Hoàng đế và Vương thị xuất hiện trước mặt, y luôn có một ảo giác kỳ lạ rằng hai con người sống sờ sờ này như đã bước vào bức họa kia sớm hơn vài chục năm, mọi cử chỉ, động tác của họ đều kéo theo một luồng tử khí nặng nề. Đương nhiên khi tách ra, họ vẫn có tính cách riêng - Hoàng đế có thể khiến Lục Lệnh Tùng khó xử trước mặt các đại thần, Vương thị cũng sẽ cảnh cáo Tạ Cánh khi không có người ở đấy, dù sao họ vẫn có thất tình lục dục, vẫn còn chút hơi người. Nhưng khi đứng bên cạnh nhau, họ lại biến thành hai bức tranh lạnh lẽo. Tạ Cánh dám chắc rằng khi đế hậu bước vào điện Thần Long, họ đã để ý đến bàn tay đan vào nhau của y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848683/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.