《 13.1 - Hiện tại 》 Gần hết canh tư, sâu trong núi Thang, có hai chiếc xe ngựa dừng lại trên con đường nhỏ, xung quanh im lìm tĩnh mịch. Trong chiếc xe ngựa nhỏ hơn, Lục Lệnh Tùng ôm Tạ Cánh trong lòng ngồi tựa lưng vào vách. Y cuộn mình lại co ro như đứa trẻ, gương mặt vô cùng nhợt nhạt, làn da trắng như sứ mà hắn quen thuộc nay có phần xám xịt, đôi môi không còn huyết sắc hằn đầy những vết nứt khô cằn. Dù vậy, bàn tay y vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Lục Lệnh Tùng, giống như người sắp chết chìm vớ được cành cây cứu mạng. Lục Thư Thanh ngồi phía đối diện, cậu ôm đầu gối, tựa cằm lên trên, im lặng nhìn cha mẹ mình. Y Vân lần theo vết máu, tìm được cậu khi đang một mình chạy thoát, sau đó cậu đã dẫn Hạc Vệ lần tới sườn núi nơi gặp được Tạ Cánh. Khi Lục Lệnh Tùng xuống khu vực nước cạn ở dưới đáy tìm được Tạ Cánh, đối phương chỉ mở mắt được một thoáng. Lục Lệnh Tùng thấy y gắng sức trừng to mắt ra, nhìn hắn đầy hoảng hốt, khi đó điều duy nhất hắn có thể xác định được đó là y đã nhận ra mình, sau đó đối phương lập tức chìm vào cơn mê man cho đến giờ. Ống tay áo của Tạ Cánh đã rách tươm từ khi nào, nhưng Lục Lệnh Tùng không thể thay quần áo cho y, thậm chí không thể lau mặt, chỉ có thể cố gắng cho y uống một chút canh sâm và cháo loãng. Ngân Trù cũng đã châm cứu, dù Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848707/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.