《 13.2 》 Cánh cửa mật thất được mở ra trở lại sau một tháng khóa kín, Lục Lệnh Tùng không ngạc nhiên khi thấy đèn đuốc sáng trưng. Bình thường, cả hai luôn hẹn trước ngày gặp để tránh bỏ lỡ nhau, nhưng lần này không cần đến lời hẹn. Hoặc có lẽ, thật ra họ chẳng cần phải "hẹn" nữa - việc thấu hiểu đối phương đã đủ để cả hai biết rằng tối nay họ nhất định phải gặp nhau. Tạ Cánh đứng bên cạnh bàn, mái tóc nửa búi nửa thả, cúi thấp đầu xuống không rõ đang nghĩ gì. Nghe thấy tiếng cửa mở, tấm lưng đơn bạc khẽ giật lên, run rẩy và nhạy cảm tựa như lá cây xấu hổ, rồi y chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía Lục Lệnh Tùng. Giờ đã muộn, Lục Lệnh Tùng chỉ vừa mới lo cho con ngủ ở điện Minh Loan đã vội vàng xuất cung đến đây. Trong suốt những ngày qua, không phải hắn không muốn gặp y, nhưng giữa việc dưỡng thương và chăm sóc con, cộng với tình trạng yếu ớt đến mức không xuống giường nổi của Tạ Cánh, dù muốn hắn cũng chẳng thể làm gì hơn. Hắn bước vào cửa, còn chưa kịp tiến lên đã thấy Tạ Cánh vô thức lùi lại nửa bước. Ngay cả y cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Khi nhận ra hành động này, Tạ Cánh chỉ biết đờ đẫn nhìn chân mình, rồi lại ngước lên nhìn Lục Lệnh Tùng. Ánh mắt của y không hề có oán trách, cũng chẳng có nỗi bất bình u uất. Nhưng cũng chính vì thế mà Lục Lệnh Tùng càng không dám tiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848708/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.